Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc ấy anh còn cười cô ấy, bác sĩ chuyên nghiệp thì không cách nào vội vàng được. Rất nhiều kiến thức trong lớp rất hữu dụng, không phải chỉ dùng lý luận lấp đầy là có thể học được. Lúc ấy cô ấy đứng trước mặt anh, cười nói không sao hết, sẽ có anh dạy cố ấy những điều đó. Sau đó, đúng là anh đã dạy cô ấy.”

“Cô ấy và anh tốt nghiệp cùng nhau, nhận nhiệm sở cùng nhau. Cô ấy là con gái, nhưng lại sinh hoạt trong quân đội, nơi chỉ toàn có đàn ông. Cô rất biết cách làm cho người thích, trong quân đội rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô cũng không nhận lời ai. Cô ấy cũng chưa từng nói là thích anh, muốn quen anh, ở bên anh hay gì hết. Thật ra thì từ lâu anh đã biết tâm ý của cô ấy đối với anh, chẳng qua khi đó anh một lòng lo cho sự nghiệp, cũng không nghĩ quá nhiều.”

“Cô ấy chưa bao giờ ép anh, từ hạt tiêu nhỏ cứng rắn biến thành hoa hồng trắng khôn khéo, là ánh trăng chưa bao giờ biến mất sau lưng anh.”

“Thư Hàn, em và anh là hai anh em, cho dù không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, đối với anh, em cũng chỉ là em gái. Em có biết không?”

Lệ Nghiêm nhớ lại mình và Cố Yên đã cùng nhau trải qua mấy năm nay, rất khổ cực, cũng rất gian khổ.

Nhưng cô chưa bao giờ rời khỏi mình, cũng không tố khổ, yên lặng bầu bạn.

Ngày dài tháng rộng, nương tựa lẫn nhau, đây mới là suy nghĩ trong lòng anh bây giờ.

Lúc còn trẻ trung ấu trĩ, muốn tìm một cô bé vui vẻ náo nhiệt.

Bây giờ trưởng thành rồi, mới biết cái gì là thích hợp mình.

Thư Hàn hai mươi mốt tuổi, Yên hai mươi sáu tuổi.

Cố Yên lúc hai mươi mốt tuổi, cùng Bạch Thư Hân giống nhau như đúc.

Nhưng bây giờ, cô hai mươi sáu tuổi, đã trâm lặng đi rất nhiều.

Anh thích dáng vẻ trầm tĩnh của cô, cũng yêu tinh thân phấn chấn bồng bột của cô. Lệ Nghiêm nghĩ đến Cố Yên, khóe miệng nhoẻn cười, cuối cùng nụ cười từ từ trở nên khổ sở.

Anh nhìn về phía Bạch Thư Hân, cô vẫn không kịp phản ứng, ngây người như phỗng.

Cô níu lấy ống tay áo của anh, nói: “Cái gì gọi là… Chẳng qua chỉ là em gái, chúng ta không có liên hệ máu mủ. Có phải anh lầm hay không, thật ra thì trong lòng anh cũng có em, chẳng qua là chính anh không biết mà thôi. Nếu không… tại sao anh lại bỏ hôn lễ mà đi?”

“Bởi vì trách nhiệm, anh muốn làm tròn nghĩa vụ với em, thâm căn cố đế suốt hai mươi mốt năm. Cho nên trong lúc nhất thời anh không cách nào dứt bỏ em, mặc kệ không để ý em. Đối với Cố Yên, anh nợ cô ấy, từ từ anh sẽ bù đắp cho cô ấy, nhưng… Nhưng anh muốn xác định tình cảm giữa em và anh trước đã.”

“Em không cần anh làm tròn nghĩa vụ với em, em cũng không thích anh chỉ là anh trai em, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm nhiều năm như vậy, tại sao… Tại sao lại thua Cố Yên? Tại sao?”

“Anh xem em là em gái, nhưng anh xem cô ấy là người phụ nữ của mình… Đây chính là câu trả lời. Trước kia anh thương em, bảo vệ em, bởi vì sau khi ba mẹ qua đời, anh chỉ có em, anh phải đối xử tốt gấp bội lần với em, mới có thể đền bù tiếc nuối ba mẹ bỏ đi. Bây giờ, anh thương em bảo vệ em, là bởi vì báo đáp ân tình ba mẹ, bọn họ dưỡng dục anh thành người, không để anh chết đầu đường xó chợ. Cho nên, anh càng không thể để cho em xảy ra chuyện gì, em là huyết mạch duy nhất của ba mẹ, dù anh chết đi, cũng không thể để em xảy ra chuyện!”

“Anh, anh thương em còn hơn so với tính mạng của mình, vậy mà anh lại nói với em… Người anh thích thích là Cố Yên, không phải em? Sao… Làm sao có thể, nhất định là sai rồi. Lệ Nghiêm, anh nhìn em thật kỹ đi, sở dĩ anh cảm thấy hứng thú với Cố Yên, là bởi vì cô ấy giống như em, tính cách giống em, cho nên anh mới có thể cảm thấy hứng thú đối với cô ấy. Người anh yêu từ lâu hẳn là em, chứ không phải cô ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK