Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sắp ra khỏi vòng lặp đó rồi, không ngờ Yên lại kết hôn nhanh như vậy, thật tốt! Tôi nhất định phải chuẩn bị một phần quà cưới thật là lớn!”

“Có cậu chuẩn bị quà cho tôi thì tôi cũng yên tâm hơn một chút. Anh ba tôi không hề đáng tin một chút nào, chắc chắn anh ấy sẽ đi tới với hai tay trống trơn.” Cố Yên nhìn Cố Gia Huy với vẻ oán trách.

Cố Gia Huy luôn quan sát cô ấy, trông cô ấy như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Kết hôn với Lệ Nghiêm chính là ước mơ lớn nhất của Cổ

Yên, cô ấy đã trả giá rất nhiều, cũng đã chờ đợi rất nhiều năm, đây là lúc mọi thứ có một kết thúc đẹp.

Em gái duy nhất sấp lập gia đình khiến trong lòng anh thấy hơi bùi ngùi xúc động, không biết anh hai trên trời có lính cÓ thiêng có thể nhìn thấy những điều này hay không.

Khoảng mười giờ thì nhà Cổ Triệt cũng tới.

Lần này bọn họ còn mang đến một tin tức, Hứa An Kỳ mang thai.

Ông cụ vui đến chết đi được, đây là niềm vui nhân đôi.

Cháu dâu đã mang thai rồi nhưng đứa con trai nhỏ của ông vẫn chưa chịu kết hôn.

Trên bàn cơm, Cố Gia Huy cũng trở thành đối tượng mọi người bàn tán.

“Cậu ba à, cậu cũng là người trưởng thành rồi, người ta thường nói thành gia rồi mới lập nghiệp, cháu của cậu đã kết hôn có con rồi, cậu phải phẩn đầu nhiều vào đi chứ. Bây giờ cậu khổ sở chờ người ta đủ tuổi để cưới, tốn hết mọi tâm huyết để người ta có mối quan hệ với nhà họ Ngôn, trở thành con cháu nhà trâm anh thế phiệt rồi. Đừng có mà tới lúc đó người ta lại chế cậu lớn tuổi rồi giơ chân đá cậu bay xa đặng chạy đi tìm mấy chàng trai trẻ có tài có tương lai, đến lúc đó cậu lại khóc không ra nước mắt! Người ta nói con gái bây giờ hay thích mấy anh hotboy gì gì đó mà. Con của Ngôn Dương chính xác là mẫu người đó, nếu tôi nhớ không lâm thì cậu ta cũng khá là thân thiết với Minh Tâm nhi? Thậm chí còn tới nhà người ta ngủ lại một đêm. Nói chứ tẩm lòng cậu ba cũng bao la rộng lớn quá đấy!”

Hứa Minh Tâm nghe chị ta nói như thể thì sắc mặt lập tức trở nên khó chịu. La Thanh Nhã đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi mà bây giờ chị ta lại cổ tình bởi móc lên lại, hơn nữa cũng không biết nhìn xem đây là lúc nào.

Bầu không khí trên bàn cơm đang vui vẻ hòa thuận, chị ta vừa mới nói xong thì mọi thứ bỗng chốc đóng thành băng, sắc mặt Cố Gia Huy cũng không vui vẻ gì cho cam.

Hứa Minh Tâm ngồi gần anh nên có thể cảm nhận được hơi thở có thể khiến con người ta sợ hãi từ người anh.

Cô chợt năm chặt lấy tay anh.

Cố Gia Huy quay đầu lại nhìn cô.

Cô khế lắc đầu để bảo anh đừng giận quá mất khôn. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu năm mới, cả nhà cùng ăn cơm với nhau, đừng khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.

Bớt nói một câu cũng không mất miếng thịt nào, có thể nhịn được thì cứ nhịn thôi, suy cho cùng hôm nay cũng không thích hợp để gây gổ.

Cố Gia Huy biết cô suy nghĩ cho mọi người, thà bản thân mình chịu uất ức cũng không muốn mọi người mất vui.

Tim anh mềm nhũn, nằm ngược lại tay cô, nàm thật chặt: “Ăn cơm đi, đây là món em thích ăn này, ăn nhiều một chút.”

La Thanh Nhã nói một tràng dài như pháo nổ, không ngờ hai người đối diện còn chẳng thèm đếm xía đến chỉ ta lấy một lần nào thì chợt nổi giận, đang định nói thêm điều gì đó thì ông cũ đã không nhìn được nữa lên tiếng.

“Này anh cả, anh không biết trông chừng vợ mình à? Người một nhà đang ăn cơm, nó có thể nói ít đi một câu được không?”

“Dạ, con biết rồi bổ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK