Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tóm lại là rất thơm.

Giây phút ngón tay anh chạm vào người cô, cả người anh như có một dòng điện chảy qua, cả người hơi run lên.

Ôn Mạc Ngôn vội vàng rụt tay lại.

Cả người Bạch Thư Hân đều là mồ hôi, nóng đến mức không thể chịu được. Tự nhiên có một thứ mát như băng chạm vào người cô nên không nhịn được vươn tay ra bắt lấy.

Tay của cô rất mềm, lòng bàn tay cũng có một lớp mồ hôi.

Cô vội vàng nắm chặt lấy tay của Ôn Mạc Ngôn rồi áp má của mình vào.

“Thoải mái quá… viên đá… đừng đi mà…”

Cô tự nói với mình, cả người Ôn Mạc Ngôn cứng đờ, không dám động đậy, chỉ ngồi yên như khúc gỗ.

Ôn Mạc Ngôn ngây người ra nhìn Bạch Thư Hân, cô giống như một đứa con nít, đang ôm chặt món đồ chơi mình yêu thích nhất, không chịu buông tay.

Anh khẽ giãy ra một chút, cô cảm nhận được nên chu môi thể hiện sự bất mãn.

“Em… quần áo của em… vẫn… vẫn chưa…”

Tật nói lắp của anh hình như càng nghiêm trọng hơn, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, đầu lưỡi giống như bị đông lại vậy.

Bên trong cổ họng giống như bị nhét bông, âm thanh không thể nào phát ra được.

“Uống… tôi muốn uống nước…”

“Em… em không buông ra, anh làm sao… đi rót nước cho em được…”

“Anh… anh đi một lát… được không?”

“Vậy anh đi nhanh lên.”

Bạch Thư Hân cuối cùng cũng buông tay ra.

Ôn Mạc Ngôn ôm ngang người cô, định bế cô lên giường cho cô nghỉ ngơi.

Nhưng áo của cô vẫn còn chưa được cài nút xong, ba nút áo ở cổ áo vẫn chưa cài xong. Anh cúi đầu nhìn xuống thì có thể nhìn thấy làn da hơi phiếm hồng của cô.

Ôn Mạc Ngôn vội vàng quay đầu đi, hít sâu vào mấy hơi.

Nhưng không khí hít vào phổi giống như bị thiêu cháy vậy. Anh khó khăn lắm mới đưa cô được lên giường. Anh đi rót cho cô một cốc nước, cô vội vàng uống ừng ực xuống.

Cuối cùng cô cũng quên mất chuyện giữ tay anh, Ôn Mạc Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đắp chăn lại giúp cô, đến khi anh định quay người rời đi thì không ngờ Bạch Thư Hân ở đằng sau bỗng bật khóc như một đứa trẻ.

Cô co người lại thành một cục, ôm chặt lấy chăn, vừa bất lực lại vừa thê thảm.

“Tại sao…”

“Tại sao lại không cần em? Có phải em có chỗ nào làm không tốt không mà anh mới không thích em?”

Ôn Mạc Ngôn nghe thấy giọng nói yếu đuối đó thì hô hấp nhu căng ra.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của Bạch Thư Hân, nước mắt rơi xuống lã chã làm ướt cả vỏ gối.

Anh lấy khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt cho cô.

Cô rất xinh, khuôn mặt trái xoan tinh tế, da cũng rất đẹp, trắng bóc, hồng nhuận mềm mượt giống như một quả trứng gà luộc vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK