Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô chưa nhìn thấy dáng vẻ của Cố Lâm, nhưng mà nghe Khương Tuấn nói đã bị đánh không ra hình người rồi, đoán chừng phải nghỉ ngơi dưỡng thương ít nhất một năm rưỡi, nếu không thì không thể tốt lên được.

Cố Triệt đưa con đến công ty chi nhánh thành phố tuyến hai phía dưới, chất lượng rất ít, căn bản không có bao nhiêu béo bở, giống như đại quan thời cổ đại bị giáng chức vậy.

Cố Triệt không cam lòng, nhưng lại không thể chống cự, ngay cả Phó tổng cũng lâm trận phản chiến, càng không có người giúp anh ta nói chuyện.

Lần này ông cụ cũng thật nhẫn tâm, trên thực tế ông làm như vậy cũng là để bảo vệ chu toàn cho cha con Cố Triệt.

Nếu như lại tiếp tục như vậy, Cố Triệt đang buộc Cố Gia Huy phải ra tay đổ máu.

Ông cụ đã mất một đứa con trai, không muốn hai người bọn anh lại xảy ra chuyện nữa.

Cố Triệt đã rời khỏi Đà Nẵng, vĩnh viễn không thể quay lại, lúc nào cũng có cơ sở ngầm nhìn chằm chằm.

Anh ta vừa biến mất, Cố Cố có thể tự do đi lại, ít nhất ở Đà Nẵng sẽ không có người nào trăm phương ngàn kế tính toán làm tổn thương cô bé.

Cố Gia Huy vừa mới tiếp quản nhà họ Cố, bận rộn đến mức không thể tách rời ra, cô liền xin nghỉ phép đưa Cố Cố ra ngoài chơi, tối về lại làm bài tập bổ sung.

Bây giờ là học kỳ hai của năm ba đại học, bài tập về nhà cũng không quá chặt chẽ.

Vừa nãy cô đưa Cố Cố đi công viên giải trí thì nhận được điện thoại của Bạch Thư Hân, nói muốn ăn lẩu.

Nhưng mà có trẻ em, nên đã đổi sang ăn cơm Tây, đặt một phần ăn trẻ em cho Cố Cố.

Bạch Thư Hân đã bận bịu xong chuyện của trường học, chỉ đợi qua đoạn thời gian này trở về bảo vệ luận án là xong.

Ngày mai cô ấy cũng phải đi làm như bình thường, cho nên hôm nay hiếm khi tranh thủ lúc rảnh rỗi mà vội vàng tụ tập.

Hứa Minh Tâm nghĩ về đối tượng xem mắt kia của cô ấy, đã lâu không nghe cô ấy nhắc đến.

“Cậu và anh lính đó thế nào rồi?”

“Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dựa theo mức độ phát triển lúc này mà nói, tháng sáu đợi anh ấy có kỳ nghỉ trở về thì có thể đính hôn được rồi.”

“Khu khuụ…’ Khi Hứa Minh Tâm nghe thấy điều này, bị một ngụm nước trái cây làm cho sặc sụa và ho khan dữ dội.

“Minh Tâm, chị không sao chứ?”

Cố Cố quan tâm hỏi.

“Không, không sao, Thư Hàn làm chị sợ.”

“Những lời này của Minh Chậu rất dọa người sao?”

“Không sao, em tiếp tục ăn của em đi.”

Dù gì cũng là một đứa trẻ, đối với việc đính hôn còn không biết là cái gì.

Hứa Minh Tâm kinh ngạc nhìn Bạch Thư Hân: “Cậu đang nói đùa với tớ sao? Đầu tháng bốn mới quen biết nhau, tháng sáu liền đính hôn?”

“Ừm, có vấn đề gì sao?”

Lời nói của Bạch Thư Hân rất bình thản, như thể chuyện này là điều đương nhiên vậy.

Nhưng Hứa Minh Tâm bị những lời này làm cho hoảng sợ, cô khẩn trương nắm lấy tay Bạch Thư Hân, dùng sức nắm chặt, gấp gáp nói:”Thư Hàn, tớ biết để quên đi một người là điều rất khó khăn, nhưng cậu cũng không thể chọn cách cực đoan như vậy. Nếu cậu không thích người ta, một khi đã đính hôn, vậy thì sẽ rất phiền phức. Dựa theo cái tốc độ này, tớ cảm thấy trong năm nay tớ sẽ phải tham gia hôn lễ của cậu rồi, tớ nghe nói quân hôn không thể tùy tiện ly hôn đâu.”‘Thực ra thì…tớ đã suy nghĩ rất lâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK