Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu ta đứng ở phía trước cửa sổ, đón ánh sáng, cái bóng dài in trên mặt sàn.

Cảm giác cậu ta thực sự cô đơn, bóng dáng cô độc.

“Diên”

Cô ngập ngừng, nặng nề gọi tên cậu ta.

“Sau bao lâu, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến nhà Kettering tìm tôi: “Kỷ Nguyệt Trâm đã nói gì với cậu, cô ấy có lẽ đã tính sai rồi, cậu không nên tin tưởng cô ấy”

“Vậy thì tôi nên tin tưởng cái gì? Cô nói cho tôi biết đi, tin tưởng cái gì? Tin cô sao?”

Đột nhiên Diên bỗng phản ứng mạnh, xoay người lại tiến về phía cô.

Cô sợ tới mức vội lui từng bước về phía sau, không may lại đụng phải vào tường.

Nắm đấm, mạnh mẽ rơi xuống, mang theo gió lướt qua.

Cuối cùng, dừng ở phía sau cô, cú đấm làm lay động cả bức tranh trên tường.

“Tay cậu.”

“Lời của cô ấy, cô tin, Cố Thành Chung cũng tin, hiện tại cô lại muốn tôi không tin?”

“Tôi…”

Hứa Minh Tâm bị làm cho á khẩu không trả lời được, không biết nên nói cái gì.

Định mệnh vốn chính là một chuyện mơ hồ, liệu có ai có thể đoán được kết quả?

Cô chỉ biết là bản thân mình và Cố Thành Chung là vợ chồng.

“Những gì tôi biết đến thời điểm hiện tại tôi đã được gả cho Cố Thành Chung, Chúng tôi cũng trải qua nhiều sóng gió, nhưng chúng tôi vẫn không thay đổi, vẫn ở bên nhau. Cậu tin định mệnh cũng được, tin lời của cô ấy cũng được, tôi đến đây chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi chỉ tin tưởng sự thật. Sự thật chính là, tôi là Cố Thành Chung là vợ chồng”.

” khăng khăng một mực, tự làm tổn thương chính mình”

“Cô là đang lo lắng tôi tự làm tổn thương chính mình, hay là lo lắng tôi làm tổn thương Cố Thành Chung?”

“Cả hai tôi đều lo lắng. Tôi không cần phải nói dối cậu. Diên, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ là kẻ thù, tôi cũng không muốn một trong hai người bị thương”

“Thực sự đáng tiếc, muộn Cậu ta nheo mắt nói một cái u ám, đáy mắt cuồn cuộn mang theo sắc máu, mang theo cả sự thù địch, còn có…

Ý hận thấu xương.

¡ yêu cô, chính là tôi chưa bao giờ muốn cô phải chịu áp lực.

Thậm chí… ba chữ này tôi cũng không dám nói ra khỏi miệng, tôi sợ cô không để ý tới tôi, sợ chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa. Tình yêu của tôi, cẩn thận, hèn mọn đến bụi bặm”.

“Nhưng trong lòng tôi cam tâm tình nguyện, chỉ cần cô sống tốt là được”

“Tôi đã quen với sự đau đớn, nó đã tạo thành thói quen ẩn sâu trong lòng, nhưng thật không thể ngờ, nỗi đau lần này cô dành cho tôi lại đau khổ và nặng nề đến thế. Cô vốn nên thuộc về tôi, cho dù hai người đã kết hôn, nhưng cô vẫn nên thuộc về tôi. Cố Thành Chung là một tên trộm, là một tên cướp, anh ta đã trộm mất cô từ bên cạnh tôi đi, mà tôi không hề hay biết gì. Thậm chí, tôi lại là người cuối cùng biết chuyện.

“Cô biết rõ anh ta là kẻ cướp, nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta, cô cho rằng tôi là cái gì? Vật hy sinh sao?”

“Cô rất cố chấp. Định mệnh sẽ không có ai biết để nói cho cô nghe.

hết, lời Kỷ Nguyệt Trâm cũng chỉ được coi là bao quát. Vì sao tôi lại bỏ lỡ cô, đây chẳng phải cũng là một hướng khác của định mệnh sao?”

“Nó giống như… giống như một ngã ba trên đường sẽ có những ngã rẽ khác nhau, chung quy lại vẫn có những lúc sai lầm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK