Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại chỗ ngồi, Hứa Minh Tâm trực tiếp khui ra một chai bia, Ngôn Hải hơi ngạc nhiên: “Không phải em không uống rượu sao?”

“Em muốn uống.”

Cô thật sự muốn uống say túy lúy, say rồi thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa. ***

Mà giờ phút này, ở trên ban công

Bạch Thư Hân xoay người nhìn Ôn Mạc Ngôn, hai người đối mặt với nhau.

Đã lâu lắm rồi cả hai không gặp nhau, khuôn mặt của anh ta có vẻ ốm đi chút, nhưng cả người thì lại rắn chắc, chạm vào rất có cảm giác an toàn.

Mặc một chiếc áo len sọc xám trắng, một chiếc quần bình thường màu nhạt, cả người toát lên một vẻ đẹp trai ngời ngời.

Anh ấy nhìn cô thật thâm tình, trong mắt toát ra nhiệt độ nóng bỏng, tựa như có thể hòa tan hết băng tuyết ngập trời này.

“Sao anh lại quay về?” Cô ấy lại hỏi lần nữa.

“Anh vẫn luôn chú ý đến thời tiết ở Đà Nẵng, hôm nay có tuyết rơi, anh rất muốn cùng em ngắm tuyết Em không đến London tham anh, không còn cách nào khác anh phải đến đây thăm em rồi, An ủi nỗi sầu tương tự của anh, nói chuyện yêu đương nam nữ với em chứ”

“Lúc nào mà cái miệng anh lại ngọt vậy chứ, mở miệng ra là văn chương lai láng, thủ đoạn của gái mới à?”

“Không Không phải thể, anh thể, những lời này anh chỉ nói với mình em thôi. Anh cũng không biết anh làm sao nữa, giống như… đột nhiên thông suốt mọi thứ, có lẽ là do nhân cách thứ hai phá rồi, làm anh hiểu ra thật nhiều thứ.”

“Anh Thiện Ngôn dạy anh những cái gì thế?”

“Anh không thích sự tồn tại của anh ta, anh ta cũng không thích sự tồn tại của anh. Nhưng anh không thể không thừa nhân anh ta có những thứ mà anh không có. Gặp phải người mình yêu thì nên chủ động tiếp cận, không nên giống mấy tên oắt con vô dụng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không chịu làm “Bạch Thư Hân, anh rất thích em, thích thì phải nói ra, phải hành động, cứ giấu mãi trong lòng thi ngoại trừ bản thân sẽ không có ai rõ cả.”

Anh ta thu hết dũng khí mà bày tỏ.

Bạch Thư Hân bị vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh ta làm cho bật cười, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, biết rồi. Chỗ này cách âm không tốt lắm, nếu anh mà nói lớn hơn chút nữa thì toàn bộ nhà trọ sẽ đều sẽ nghe hết đó!”

“Vào trong nhà thôi, tụi em đang ăn lầu đó “Em ăn lẩu ít thôi, món đó không tốt cho dạ dày đầu.” Anh ta vừa nói xong, ánh mắt khinh bị của Bạch Thư Hân trợn lên, anh ta liền cười một tiếng: “Thật ra mọi người đều biết mà, nhưng mà em vẫn sẽ ăn thôi, anh chỉ đang nhắc nhở chút thôi, cũng đâu cấm em ăn luôn đâu mà.”

“Xem như anh biết điều đó, nếu mà anh dám càn em thì em sẽ đánh cho anh quay về chỗ ban đầu luôn đó. Khoan đã, em vẫn còn vài chuyện muốn hỏi anh, anh gặp Cố Gia Huy ở London rồi a? Anh ta mất tích nhiều ngày vậy, đã đi cả tháng rồi, bây giờ đến cả bóng người cũng không thấy.”

“Anh không thấy anh ta, đúng là anh ta có đến đó xử lý công việc, nhưng mà chưa được mấy ngày đã biến mất rồi. Anh ta có đến bệnh viện cũ của Cổ An Nhiên, chắc là có việc gì rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK