Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách ăn mặc thoải mái, khiến cả người anh ta toát lên vẻ đầy bụi bặm.

Anh ta ngồi đó cứ y như mặt trời phát ra ánh sáng chói lóa, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Cả cái bộ phận tổ chức, cho dù là nam hay nữ cũng bị anh ta thu hút.

Đặt biệt là Đinh Thị Dinh, đôi mắt cô ta tràn đầy sự ái mộ.

Cô gõ gõ cửa, nghe thấy tiếng động, họ mới phát hiện có người đến bộ phận tổ chức.

“Thư Hàn?”

Bộ phận tổ chức ở bên cạnh bộ phận kế toán, hai bên đi đi lại lại nên rất nhiều người biết cô.

Có người còn gọi tên cô nữa.

Ôn Mạc Ngôn ngẩng đầu lên và đá lông nheo với cô, sau đó anh ta đứng dậy đi về phía cô.

“Sao vậy, nhớ tôi rồi sao? Gấp gáp đến gặp tôi à?”

Lời nói này vừa thốt ra đã khiến mọi người rất kinh ngạc.

Bạch Thư Hân đỏ hết cả mặt, không biết là xấu hổ hay là tức giận nữa.

Tên khốn này điên rồi sao?

“Ôn Mạc Ngôn, xin anh chú ý lời nói của mình lại.”

“Không phải đã nói với em rồi sao? Gọi tôi là Thiện Ôn hoặc Thiện Ngôn, người khác có thể đảo lộn nhưng em thì không được, bởi vì đối với tôi mà nói, em là độc nhất vô nhị, là sự tồn tại rất đặc biệt.”

Anh ta cười nham nhở nói. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

“Anh…”

Bạch Thư Hân tức giận đến mức không nói nên lời, trước kia toàn là Ôn Mạc Ngôn bị nói móc, từ khi thay đổi nhân cách, cô lại bị anh ta làm cho không nói nên lời.

“Tôi đến để trả cái này cho anh.”

“Thứ này đã cho em rồi thì em tự xử lý đi, nếu không thích em ném nó váo thùng rác cũng được. Ngày mai tôi sẽ tặng hoa khác cho em, rồi sẽ có một ngày cũng có bó hoa em thích, em nói đúng không nào?”

“Ôn..” Cô chưa nói hết câu đã bị Ôn Mạc Ngôn mạnh mẽ cắt ngang: “Không được gọi tôi là Ôn Mạc Ngôn, còn không sửa cô có tin tôi hôn cô trước mặt mọi người không?”

Lời nói này, tuyệt đối rất có tính uy hiếp.

Trước kia anh ta không làm được, nhưng bây giờ…

Bạch Thư Hân chột dạ.

Cô cắn chặt môi và nói một cách méo mó: “Thiện…Thiện Ngôn.”

“Thật ngoan.” Ôn Mạc Ngôn vui vẻ nói.

Anh ta nhìn đôi môi cô cắn nhẹ, quả là rất mê hoặc.

Anh ta vẫn còn nhớ tên phế vật kia, từ đêm đó trở đi cứ tơ tưởng đến đôi môi này.

Anh ta cũng hiểu rõ cảm giác này nhưng dù sao lúc đó cũng không phải anh ta khống chế cái cơ thể này nên vẫn còn cảm thấy khá xa lạ với cảm giác đó.

Đột nhiên anh ta rất muốn nếm thử đôi môi của cô, xem thử nó mê hoặc ra sao.

Anh ta tiến gần, khiến Bạch Thư Hân giật mình, nhanh chóng lùi lại.

Nào ngờ Ôn Mạc Ngôn nhanh chân hơn, anh ta dùng đôi tay ôm lấy eo cô và khóa thật chặt khiến cô không có nơi chạy trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK