Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Minh Ngọc cố ý lôi kéo làm quen.

Hứa Minh Tâm làm sao lại không nhìn ra ý đồ của cô ta, cô ta muốn thông qua mình để đến gần Cố Gia Huy.

“Không cần gọi tôi là chị, tôi không thích xưng hô như thế, cô cứ gọi tôi là mợ chủ Cố đi”

Cô câu môi cười một tiếng, không mặn không nhạt nói, nhắc nhở Trần Minh Ngọc sự thật này.

Cô là mợ chủ Cố danh chính ngôn thuận, được Cố Gia Huy thông báo đến toàn thiên hạ, được tổ chức hôn lễ long trọng cưới vào cửa.

Cô là con dâu của nhà họ Cố, được ông cụ yêu thích, được vào gia phả nhà họ Cố.

Chị Linh thì đã là gì? Xưng hô như thế không có chút lực uy hiếp nào, không bằng khoe thanh thế mợ chủ Cố.

Sắc mặt Trần Minh Ngọc cứng đờ ngạc nhiên nhìn Hứa Minh Tâm.

Nhìn người cô nhỏ nhỏ tưởng rằng cô yếu thế, không ngờ cô cũng có chút tài năng.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, nếu như không có chút thủ đoạn như thế, làm sao có thể trèo lên được vị trí này?

“Mợ chủ Cố, bây giờ cô đang mang thai chắc rất vất vả nhỉ? Được ba tháng rồi đi…”

Cô ta đưa tay muốn dờ nhưng cô lại tránh đi, “Ừm, đó là chị của cô, hay là chị dâu của cô?” Cô ta đổi chủ đề.

“Chị dâu tôi, vừa mới mang bầu, anh tôi rất khẩn trương muốn đi học lớp này, cho nên tôi mới đi cùng với chị ấy”

“Vậy thì tốt rồi”

Hai người nói chuyện câu được câu chăng cho đến khi nhắc đến Cố Gia Huy, cô liền đổi chủ đề làm cho Trần Minh Ngọc hận đến nghiến răng.

Cố Gia Huy nhanh chóng qua về, đem theo sữa bò nóng và một số hoa quả cùng đồ ăn vặt Hứa Minh Tâm vừa ăn vừa học, lúc này mới có chút tinh thần.

Còn cốc nước của Trần Minh Ngọc cô cũng không hề đụng đến, có trời mới biết bên trong có bỏ thuốc hay không.

Ý muốn hại người có thể không có, nhưng ý thức phòng bị thì không thể không có, mà bây giờ còn là thời kỳ mình mang thai rất đặc thù.

Mình bị gì cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể đứa trẻ trong bụng bị thương.

Sau khi tan học, ở bãi đố xe gặp Trần Minh Ngọc, cô ta lại thân thiệt bắt chuyện.

Hàn huyên một hồi, Hứa Minh Tâm mới lên xe duỗi lưng, nói: “Ai, đã là ông chú ba mươi tuổi rồi, sao lại còn có người thương nhớ chứ?”

“Em nhìn ra sao?” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Em không phải người ngu, cô ta thể hiện rõ ràng như thế, em không thể nhìn ra sao? Cô ta là muốn đi lại đường xưa của em, đến quyến rũ anh sao?”

“Em quyến rũ anh lúc nào?” Cố Gia Huy có chút nhíu lông mày: “Rõ ràng là anh dụ dỗ em đến tay, bán nhan sắc bán thân thể quyến rũ em”

Hứa Minh Tâm nghe nói như thế, nhịn không được bật cười.

Bây giờ nghĩ lại, Cố Gia Huy đúng là có chút đúng như thế.

Ví dụ như…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK