Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vốn dĩ là vế trước, nhưng bây giờ lại nghĩ đến vế sau”

“Em…”

Cô có thể mắng người không?

“Em có thể dạy dỗ anh trên giường, anh nhất định sẽ thành thực nghe lời dạy dỗ của em, cho đến khi việc giáo dục hoàn thành mới thôi.

Bây giờ không phải là rất phổ biến việc dạy chồng như vậy sao? Hay là cưỡi chồng, em thử xem?”

“Em… em không muốn thử”

“Bây giờ em đã ở trên núi rồi, không chạy được đâu, chúng ta ăn cơm tối trước, đợi lát nữa sẽ ăn em”

“Em… em đột nhiên không đói nữa”

“Vậy anh đói rồi, chúng ta trực tiếp làm chuyện chính nhé?”

Người đàn ông ép lại từng bước một.

Mà cô lùi lại từng bước một.

Cuối cùng không cẩn thận chạm vào mép đài khoáng, cơ thể không kịp phòng bị ngã xuống.

Cho dù trên đài khoáng có trải một lớp chiếu mềm, nhưng nếu như thật sự ngã xuống, vẫn sẽ bị đau mông.

Nhưng cơn đau dự liệu không thể đến, mà là một cái ôm ấp áp.

Bàn tay to của Cố Gia Huy ôm lấy đầu cô, cho dù cô ngã xuống cũng không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.

Thân hình to lớn của anh đè trên người cô, hơi thở hai người giao nhau, bầu không khí càng ngày càng ám muội.

Hứa Minh Tâm không biết mình rốt cuộc là ăn thức ăn, hay là bị ăn nữa.

Phong cảnh thay đổi quá nhanh, khiến cô không còn sức lực phản kháng.

Vốn dĩ cô nghĩ răng Cố Gia Huy nhất định sẽ có động tác tiếp theo, trực tiếp ra tay, nhưng không ngờ anh lại gõ vào đầu cô, lôi cô trở về hiện thực.

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trong lòng dịu xuống.

Anh không hề vội vàng, cho dù anh tràn đầy dục vọng, cũng sẽ suy nghĩ đến cảm xúc của cô.

Giống như lúc này, anh vẫn nhớ cô đói bụng.

Cô không nhịn được ôm lấy cổ anh, hôn vào má anh.

“Chồng thật là tốt”

“Anh cũng chỉ vì mình thôi, dù sao đợi lát nữa người nào đó không còn sức lực nữa, đến rên cũng không rên ra được, có khí mà không có lực”

Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, dường như máu huyết toàn thân đều tụ lên đỉnh đầu vậy.

“Anh…”

“Ngoan, ăn cơm, nếu không anh thật sự ăn em, cảm giác cũng khó chịu”

Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy hôn cũng đủ rồi, lau môi, rồi lùi ra, cạnh cửa xe bên kia.

“Thế… thế nào? Vẫn nhạt nhẽo sao?”

Cô ta lắp bắp nói, có một loại cảm giác làm chuyện xấu, rất hổ thẹn.

William cũng có chút ngẩn ra, cơ thể vẫn còn cứng đờ.

“Vừa rt Anh ta vô thức liếm môi, có chút cảm giác không thỏa mãn.

“Vừa rồi không nghiêm túc, chắc phải lại một lần nữa, tôi mới biết rốt cuộc cô có thú vị không”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK