Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, cô không có cách nào để cho mình không oán không hối.

Khi Cố Gia Huy nhìn thấy ánh mắt của cô, trong lòng anh cũng ngập tràn đau đớn.

Anh trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói chuyện: “Noãn Noãn, ngôn ngữ quá nhạt nhẽo nên anh vẫn chưa biết phải làm thế nào để đối mặt với em. Về phần cái chết của Tân Nhâm Thành, anh cũng không biết bắt đầu nói †ừ đâu nữa.”

Mấy ngày này, anh mới biết được một bí mật, nhưng mà điều này càng ít người biết thì càng tốt.

Anh đã có đối sách rồi, mọi chuyện đá chuẩn bị xong, cần phải cầu thắng trong hiểm cảnh.

“Vì vậy cho nên anh mới lựa chọn trốn tránh, trốn luôn tôi có đúng không?”

Cô không hề nghĩ tới, Cố Gia Huy là người quang minh lỗi lạc như vậy, vậy mà lại lựa chọn việc trốn tránh.

Anh… thấy thẹn trong lòng, cho nên mới phải như vậy, có phải không?

“Phải, cái chết của Tân Nhâm Thành, anh không thể nào trốn tránh trách nhiệm, cho dù anh không phải là hung thủ trực tiếp giết người.”

“Được, vậy thì anh cứ trốn tránh cả đời đi, sau này… cho đến chết chúng ta cũng đừng gặp lại nhau nữa.”

Trong khoảnh khắc nói ra câu nói sau cùng, trong lòng đau đến sống không bằng chết.

Cô tự hỏi, lời nói tuyệt tình nhất mà cô từng nói ra, chính là ly hôn đi.

Nhưng mà tại thời điểm đó, không cod quá nhiều sợ hãi bởi vì cô biết được mọi chuyện còn có thể vấn hồi.

Nhưng mà lần này thật sự đã không còn cách nào khác rồi.

Anh vậy mà đến cô cũng muốn trốn tránh, chỉ sợ rằng tất cả người của thế giới này đều đã đứng về phía đối lập với anh, mà cô đây thân là vợ của anh, nhất định phải cùng anh kề vai chiến đấu.

Anh có thể trốn tránh những người khác, nhưng mà chỉ riêng đối với một mình cô là anh không được phép trốn.

Cô thất vọng nhìn anh, tùy ý xoay người rời đi, thẳng thắn dứt khoát, quyết không lưu tình.

Nhưng…vân chưa kịp bước đi thì bàn tay to lớn của người đàn ông đã kéo cánh tay cô lại, ngăn cản bước chân cô rời đỉ.

“Anh buông tay ral”

Cô giận dữ hét to lên “Không buông.”

Những lời này nói ra, chắc như đỉnh đóng cột.

“Được, vậy thì anh nói đi.”

Hứa Minh Tâm trở tay, lại là một cái tát, làm cho bên mặt bên kia của anh cũng trở nên sưng đỏ. Nhưng mà anh vẫn không nhúc nhích, căn bản là không có ý muốn buông ra.

Cô vừa véo vừa đá, chiêu gì cũng đã dùng hết rồi, nhưng mà vẫn không có cách nào.

Cuối cùng, oán khí của cô cũng bị dồn về một chỗ, nhãn tâm vung chân đá một cái.

Nhưng mà thân thủ của Cố Gia Huy rất lợi hại, thoáng một cái né được, hơn nữa còn chuẩn xác kẹp chân cô ở giữa hai chân không sai chút nào.

Trên mặt anh rốt cuộc thì cũng đã có chút biến hoá, đôi mày chau lại thật lâu sau mới từ từ giãn ra.

“Hứa Minh Tâm, em muốn phế luôn mệnh căn của anh sao?”

“Còn cần chỗ này làm gì nữa? Đến cả vợ anh anh cũng muốn trốn tránh, vậy mà anh còn cần đến thứ đồ chơi này sao? Anh mau buông tôi ra, bằng không…tôi sẽ gọi người đến.”

Hứa Minh Tâm trừng mắt nhìn anh, lần đầu tiên trở nên tức giận như vậy.

“Anh tránh mặt em… là vì anh không muốn giữa em bị khó xử khi đứng giữa anh và nhà họ Quý, em không hiểu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK