Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hi vọng đến lúc chết vẫn không nhớ ra tất cả, nếu không so với cái chết còn đau đớn hơn!

“Tôi về đây.”

“Để tôi gọi taxi đưa cô về.”

Hứa Minh Tâm từ chối ý tốt của Christie, cô chỉ muốn về một mình chứ không muốn làm phiền người khác.

Về đến nhà cô phát hiện Cố Gia Huy vẫn chưa đi đến công ty, thật sự ngoài ý nghĩ của cô. Hơn nữa cô nghe ra trong phòng đọc sách còn có người khác.

Trong phòng sách lúc này…

Vẻ mặt của Kỷ Nguyệt Trâm đầy uất ức, Cố Gia Huy đột nhiên bắt cóc bé heo của Kỳ Thiên Minh rồi ép cô ta phải đến đây.

Cái tên anh trai vô tình kia của cô ta lại vì con heo đó mà bán đứng cô ta, Kỷ Nguyệt Trầm vô cùng căm giận, cô ta vừa thở hổn hển vừa mắng: “Cố Gia Huy, rốt cuộc anh nghĩ thế nào vậy? Loại thủ đoạn bì ối này mà anh cũng làm, anh không cảm thấy xấu hổ với bốn chữ anh hùng hảo hán sao?”

“Rõ ràng anh trai có đưa có đến đây, có gì liên quan đến tôi chứ “Anh… Còn không phải vì anh bắt cóc Ký Nhật sao?”

“Cô còn thua cả một con heo, thật sự đáng thương quá đi!” Có vẻ như tâm trạng của anh không tệ nên nổi hứng trêu chọc cô ta.

Lời này của anh đã chọc trúng nỗi đau của Kỳ Nguyệt Trâm. Trong nhà, đích thực là cô ta không bằng con heo đó.

“Anh, anh tìm tôi để làm gì?”

Cố Gia Huy ung dung nói: “Tôi muốn biết tôi còn bao lâu nữa.

“ỷ anh là gì?” Kỷ Nguyệt Trâm nhíu mày hỏi vặn lai.

“Tôi và Minh Tâm không có cách nào kết hôn được. Tôi muốn biết từ bây giờ cho đến thời khắc mẫu chất chúng tôi quyết định vận mệnh còn bao lâu nữa “Việc này… Nếu tôi nói cho anh biết thì tôi được gì?” Kỷ Nguyệt Trâm chớp chớp mắt hỏi.

“Tôi có thể giúp cô giết con heo đó, thế nào?”

“Vậy được, tôi giúp anh xem một lần!”

Nói rồi Kỷ Nguyệt Trầm lấy từ tay áo ra bộ bài tarot, thứ hành nghề kiếm cơm của cô ta.

Như thường lệ, người muốn xem bói là Cố Gia Huy sẽ thành tâm nghĩ đến điều anh muốn biết, tiếp đó rút ra ba lá bài tẩy đưa cho Kỷ Nguyệt Trâm. Cô ta xem rồi trả lời: “Trong vòng một năm, một năm sau, anh sống hay chết đều dựa cả vào thời cơ “Thời gian rất chính xác. Cố Gia Huy hơi hip mắt.

Đích xác là anh chỉ có thời hạn một năm, nếu như không tìm ra thuốc kéo dài sự sống thì e là cái chết ập đến lúc nào không hay.

“Cơ hội là gì? Cô có thể nhìn thấy không?”

“Rất mơ hồ, tôi không có khả năng phán đoán được ý trời. Huống hồ, người có từ trường càng mạnh thì biển số càng nhiều, rất khó nắm bắt. Được rồi được rồi, việc của tôi xong rồi đó. Tôi phải về ăn thịt lợn đây!” Kỷ Nguyệt Trâm vui vẻ nói rồi vươn vai, duỗi duỗi tay thả lòng người.

Cố Gia Huy nghe vậy thì nhưởng mày, từ tổn nói: “Thật xin lỗi, năm nay cô cần phải bên cạnh Hòa Minh Tâm, giúp cô ấy xem bói “Đệch Anh có còn tính người không vậy?” Kỳ Nguyệt Trâm gào lên, trừng mắt nhìn Cố Gia Huy.

“Ban đầu khi cô tìm đến tôi, chính cô đã chủ động nói cho tôi những điều này, không phải muốn giúp tôi sao?”

“Là vì tôi muốn giúp Hứa Minh Tâm.” Kỳ Nguyệt Trầm lí nhí như nói cho tự mình nghe.

“Một năm, tôi thuê cô một năm. Tiền lương không ít đâu, thế nào?”

“Được rồi được rồi!” Kỷ Nguyệt Trâm bất đắc dĩ chấp nhận! Ai bảo cô ta thiếu nợ Hứa Minh Tâm quá nhiều chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK