Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó có lần bị thương ở London, cô cũng không biết anh ấy là vì bệnh tim sao, bởi vì cái này nên mới ở lại lâu như vậy chứ! Anh có bệnh di truyền của gia tộc, nên trái tim có vấn đề, chỉ là gen lặn, nên ngay từ đầu không biểu hiện ra ngoài mà thôi”

“Trái tim của anh ấy đã bắt đầu suy kiệt, nếu vẫn không thể tìm được trái tim thích hợp, đoán chừng sẽ sống không lâu nữa đâu.”

“Cô tìm đến tôi… Chẳng lẽ… Trong tay cô có trái tim sao?”

“Vừa vặn, trong khoảng thời gian này tôi có tìm được một cái thích hợp. Cô cũng biết tìm được một trái tim phù hợp gặp nhiều khó khăn đúng không?”

Hứa Minh Tâm nghe nói như thế trầm mặc, Lucia chắc chẳn sẽ không giúp đỡ Cố Gia Huy đơn giản như vậy.

Cô cũng không nguyện ý tin tưởng cô ta, rõ ràng một người khỏe mạnh, làm sao lại tính mạng lại hấp hối được. Nhưng… Ngày kết hôn hôm ấy, Cố Gia Huy quá khác thường, cũng làm cho cô không thể không cảm thấy lo lắng.

Lucia tiếp tục nói ra: “Diên thích cô, muốn cưới cô làm vợ, cô cứ ngoan ngoãn đồng ý đi Như vậy cũng có thể đề phòng anh em bọn họ vì cô mà phải chịu nhiều đau khổ. Cuộc mua bán này cô cũng không thua thiệt, làm con dâu của gia tộc Kettering, tôi nghĩ cái thân phận này cũng đủ huy hoàng rồi?”

“Nếu như tôi ở cùng với Diên, có phải cô sẽ thuận theo trở về ở bên cạnh Cố Gia Huy hay không?

“Tôi chỉ là muốn cứu anh ấy, mà cô có sống cùng với anh ấy, cũng chỉ có thể để cho anh ấy chờ chết thôi!”

“Tôi… Tôi không tin lời của cô nói, anh ấy đang sống tốt, sẽ không xảy ra chuyện!”

“Cô có thể không tin, tôi cho cô thời gian là một tháng, nếu như chậm thêm một chút, bỏ lỡ quãng thời gian tốt nhất, vậy coi như trái tim có phù hợp, cũng sẽ chậm hơn, về sau nếu có lưu lại di chứng, cũng khó có thể nói được”

“Vậy tôi có thể rời đi không?”

“Có thể, một tháng sau chúng ta sẽ còn gặp mặt, trừ phi là cô căn bản không quan tâm tới sinh tử của anh ấy”

Hứa Minh Tâm không biết mình đã rời khỏi phòng kiểu gì, đi thêm một chút cũng không thấy được phía trên hành lang, cô bước đi lảo đảo, lảo đảo.

Mỗi một bước, hai chân nặng nề giống như là đang đeo chì.

Phó Tây Du dựa vào đầu vào bậc thang, vẫn luôn chờ đợi cô, nhìn cô đi đến đây lập tức tiến lên.

Còn chưa kịp đi đến trước mặt, lại không nghĩ tới dưới chân của cô mềm nhữn, cả người vậy mà tự nhiên ngã xuống.

Cũng may tay mắt của anh ta lanh lẹ, lập tức ôm chặt lấy cô, mới tránh không làm cho cô bị rơi xuống đất. Vẻ mặt của cô hốt hoảng, cũng chưa kịp nói cảm ơn.

Phó Tây Du nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, đoán ra Lucia đã nói gì đó với cô nên liếm môi giữ im lặng, chỉ đỡ cô ngồi sang một bên.

Còn cô, giống như tượng gỗ người cứng đơ cũng không cự tuyệt.

Trở về đến phòng khách,cô một câu cũng không nói, ánh mắt vô hồn không tập trung.

Phó Mặc Dao đã mang bữa sáng đến,trên bánh bao là do cô tự tay phết lên một lớp siro dâu tây.

“Bố, mẹ có chuyện gì vậy”

Cô kéo kéo tay áo Phó Tây Du đầy lo lắng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK