Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động này vậy mà lại có một sự cưng chiều khó tả, đến cả William cũng có chút kinh ngạc.

Ở cùng chỗ với Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta vô thức cho vào quá nhiều cảm xúc với Charlotte.

Anh ta không phân rõ được, người trước mặt mình rốt cuộc là Kỷ Nguyệt Trâm, hay là em gái anh ta.

Ăn xong bữa cơm này, William liền rời đi, không hề nói gì nhiều.

Anh ta vừa đi, hai người lập tức vây quanh Kỷ Nguyệt Trâm.

“Tình hình gì vậy? Đại ca xã hội hội đen theo đuổi cô sao?”

“Không phải xã hội đen, là phần tử khủng bố. Một tên cầm đầu hại nước hại dân”

“Đây là Mỹ, không phải là đất nước của chúng ta, cô sợ cái gì chứ?

Người ta đều bao cả nhà hàng, chỉ để ăn một bữa cơm với cô đấy. Nếu như cô nếu hai người người không có quan hệ gì, ai tin chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy”

Hứa Minh Tâm cũng nhanh chóng phối hợp: “Động tác của hai người rất thân mật, không giống người mới quen biết một chút nào cả. Cô không chú ý sao? Ánh mắt anh ta nhìn cô cũng rất dịu dàng, giống như nhìn em gái vậy”

“Chắc là vậy, có lẽ anh ta thật sự xem tôi là em gái của anh ta”

Kỷ Nguyệt Trâm bất lực nhún vai.

Anh ta có quá nhiều cưng chiều muốn biểu đạt với Charlotte, nhưng không thể tìm được người này.

Mà cô diễn một vở kich, khiến William sản sinh ảo giác, trên người mình có bóng dáng của Charlotte.

Cho nên, anh ta đã đặt hết tất cả những cưng chiều không có chỗ nào đặt lên trên mình.

Cô ta lại không dám nói Charlotte đã sớm biến mất từ lâu rồi, đành phải lừa dối thôi.

Cô ta chỉ hy vọng đại cả này không làm hại người bên cạnh cô ta, cô ta đã mãn nguyện rồi.

Chính vào lúc này, Hứa Minh Tâm nhận được điện thoại của Cố Gia Huy.

Đầu dây bên kia, giọng nói có chút gấp gáp.

“Mẹ đột nhiên rời khỏi bệnh viện, bây giờ không biết tung tích, chiều nay anh không đến tìm em, đợi chuyện này có kết quả, anh lại nói với em”

“Cái gì? Mẹ rời khỏi bệnh viện sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trước mắt vẫn còn điều tra, tối anh đến tìm em”

Cố Gia Huy vội vàng cúp điện thoại, lập tức chạy ngay đến chỗ Cố Trường Quân.

Cố Gia Bảo rất ảo não, bà chủ đột nhiên nói muốn đi xem vườn hoa hồng, những trong vườn lại không có đủ hoa hồng nên ông ta tìm một trang trại đưa vợ mình đến.

Có điều chỉ quay người một cái, đã không thấy người nữa rồi.

Trong máy giám sát biểu thị, bà chủ đã rời khỏi từ cổng nhỏ bị bỏ hoang.

Một người, tinh thần ngẩn ngơ, đi đường cũng loạng choạng.

Mà ra khỏi trang viên, chính là một con đường núi nhỏ, hoàn toàn không có máy giám sát, bà chủ đi đâu, không ai biết cả.

Mọi người đều chia ra hành động.

Tạ Quế Anh vội vàng theo sau Cố Gia Huy, nói: “Tôi tương đối hiểu thói quen của bà chủ, tôi đi cùng anh, nên chắc sẽ tìm được”

“Đi thôi”

Lúc này, Cố Gia Huy cũng không để ý quá nhiều.

Có Tạ Quế Anh ở đây, nói không chừng xác suất tìm được sẽ lớn hơn.

“Bà chủ ngoại trừ thích ngắm vừa hoa hồng, còn thích nhìn biển.

Mặc dù tinh thần của bà ấy mơ màng, nhưng thỉnh thoảng vẫn phân được rõ ràng, nói không chừng đã hỏi người đi đường, tìm được đến bờ biển rồi. Gần đây có biển không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK