Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô dùng sức che miệng, sợ mình hoảng sợ kêu thành tiếng.

Đúng lúc này, Phó Minh Tước vọt vào, ra sức nhíu mày, sắc mặt u ám.

Anh ta nhanh chóng đóng tấm ván gỗ lại, đẩy ngăn tủ vào.

“Ai cho em động vào cô ấy?”

Anh ta thốt ra tiếng gào thét!

“Cô ấy… cô ấy là ai? Không đúng, tôi là ai, tại sao chúng tôi lại giống nhau đến thế?”

Giờ phút này Hứa Minh Tâm cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, cô ôm đầu, dáng vẻ như đau đớn đến nỗi không muốn sống.

Phó Minh Tước lập tức cuống lên, vội nắm lấy bờ vai cô, dùng sức đong đưa: “Không được nghĩ nữa, em không cần phải nghĩ gì hết, em chỉ cần biết răng em là Ngọc Diệp, là vợ của anh là được rồi! Không được phép nghĩ nữa, anh ra lệnh cho em không được nghĩ nữa!”

Anh ta giống như sư tử bị thương, không ngừng gào thét.

Nhưng cho dù là như vậy cũng không thể ngăn cản.

Một khi trí nhớ xuất hiện vết nứt sẽ không trở lại như cũ được nữa, tựa như tấm gương bị vỡ vậy.

Bên trong quan tài thủy tỉnh chính là Ngọc Diệp, vậy cô là ai?

Cố… con trai… hoa Xá Tử…

Từ sâu trong đầu bỗng nhiên xuất hiện kẽ hở, là trí nhớ thuộc về bản thân cô, ùn ùn kéo đến.

Cô nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả rồi!

Cô là Hứa Minh Tâm, không phải là Ngọc Diệp, người chết không thể sống lại! Chị sẽ không trở lại nữa.

Nhưng… cô còn nhớ những lời mà Đại sư Vân Đàm nói, nếu như để Phó Minh Tước phát hiện ra sơ hở, bản thân cô sẽ không có kết cục tốt.

Cô tỉnh táo lại, sợ hãi mà nhìn Phó Minh Tước.

Chỉ thấy mí mắt anh ta như sắp rách ra, bên trong bên trong phủ đầy màu đỏ máu.

Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, mang theo ý muốn giết người khiến người ta sợ hãi.

“Anh…”

Cô sợ đến nỗi nói không ra lời, không ngừng lùi lại, nhưng lại bị anh ta bắt lấy mắt cá chân dễ như trở bàn tay, đột nhiên kéo trở lại.

Anh ta bóp chặt cổ của cô, hơi thở tăm tối tỏa ra khắp toàn thân, tựa như đến từ vực sâu địa ngục.

Giờ phút này anh ta không hề giống con người, mà là ma quỷ!

“Tại sao không tiếp tục giả vờ, tại sao lại tỉnh lại sớm như vậy, tại sao phải nhắc nhở tôi rằng Ngọc Diệp sẽ không trở lại nữa, tại sao các người đang lừa gạt tôi nhưng lại lừa gạt cẩu thả như thế. Tại sao không tiếp tục coi tôi như một thằng ngu, tại sao, tại sao, tại sao!”

Từng tiếng vặn hỏi đánh vào trong tim.

Cô sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, không thể thốt ra một từ nào.

Tay anh ta dần dần ra sức, có vẻ như là thật sự muốn giết cô.

“Khụ khụ…”

Cô chịu đựng ho khan một cách khó khăn, vô cùng chật vật.

Cô không muốn chết, cô còn muốn đi tìm Cố Gia Huy, cô còn có Cố Hy, còn có cậu mợ, còn có rất nhiều anh trai…

Trong phút chốc này, trong đầu cô hiện lên gương mặt của rất nhiều người, cô chỉ biết mình không thể chết, cũng không đáng chết!

“Chị… cứu em… chị, cứu em…”

Cô lẩm bẩm kêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK