Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh đã hỏi bác sĩ, loại tâm bệnh đó phải dùng đến tâm dược. Mỗi ngày em đều vui vẻ, nói chuyện với anh ngọt ngào.

hơn một chút thì vết thương của anh cũng sẽ nhanh lành lại hơn. Mỗi ngày nhắc đến con trai ít hơn một chút, nhìn anh nhiều hơn hai cái là được rồi”

“Anh…” Hứa Minh Tâm không biết nói sao thì được, rõ ràng bản thân mình đau khổ muốn chết nhưng lại bị anh nói vài ba câu đã thành cảnh tượng yên bình giả dối, trở nên nhẹ nhàng.

Còn tâm trạng mà mình trải qua đã bị anh làm cho không rõ ràng nữa.

Cái gì miệng vết thương lòng, cái gì mà tâm dược, tất cả đều là nói xạo, nói không líu lưỡi!

“Cố Gia Huy, anh nên làm việc ở nhà tang lễ, không cho người chết nói chỉ có người sống nói được!” Cô thở phì phò nói.

“Anh nói sai sao? Em đã sờ rồi, trong lòng rất đau nhưng em cũng không thèm dỗ dành anh” Vẻ mặt của anh dịu dàng, cố nén cười, tràn đầy lưu luyến nhìn cô.

Đặt nhiều tâm tư lên người anh hơn một chút, có hai phần yêu thương, nói thêm ba câu tâm tình, như vậy là đủ.

Hứa Minh Tâm nghe giọng nói trầm thấp du dương của anh thì bản thân cũng không còn chút sức lực nào để chống cự nữa.

“Anh là đồ hư hỏng, già mà không nên nết, không biết xấu hổ…”

Ngoài miệng thì cô rất mạnh bạo nhưng động tác tay lại rất cẩn thận, cẩn thận xoa xoa ngực anh.

“Lời tâm tình này của em… Nhưng lại rất khác biệt.” Cố Gia Huy hài hước nói.

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh nói: “Thế anh có nghe hay không đây?”

“Nghe chứ, ngoài miệng em nói anh là đồ hư hỏng nhưng cuối cùng trong lòng lại nói chồng em thật là đẹp trai. Em mắng anh già mà không đứng đắn, nhưng trong lòng lại khen anh rất tài giỏi…” Hứa Minh Tâm: “..” Đây là cái thể loại gì vậy?

“Không xoa nữa, thích kêu thì cứ kêu!” Cô tức giận xoay người đi.

Cố Gia Huy cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng, đau đầu đỡ trán.

“Anh phải đi tắm nước lạnh đây, nếu không thì chết mất”

“Báo ứng” Cô chui vào trong chăn, giọng nói buồn bã truyền đến.

“Ngoan, đợi anh, anh sẽ trở lại nhanh thôi”

“Anh không được dùng nước lạnh, cũng không được chạm vào vết thương, em sẽ đợi kiểm tra”

“Tuân lệnh, thưa vợ đại nhân” Thái độ của anh rất nghe lời.

Cô lè lưỡi: “Bây giờ nghe lời em thì có tác dụng gì chứ, lúc mấu chốt anh cơ bản không nghe em nói”

“Hả? Lúc mấu chốt là ở trên giường sao?” Hứa Minh Tâm nghe anh nói thế thì tức giận dùng một chân đạp anh xuống giường.


Thật là nói lời không vừa ý là lại nổi giận.


Vì cô đã biết rõ chuyện anh bị thương của anh rồi nên mỗi lần Cố Gia Huy bôi thuốc cũng không cần phải giấu giếm cô nữa. Hứa Minh Tâm cũng ở bên cạnh học hỏi, y thuật khẩn cấp kiểu này lại tăng lên không ít.


Tháng thứ ba, cuối cùng thì cô cũng đã có thể xuất viện.


Cố Gia Huy thấy cô bình phục không tệ nên cũng muốn đi sắp xếp một chút chuyện chi nhánh công ty và chuẩn bị trở về Đà Nẵng.


Hơn nữa anh còn có chuyện khác cần làm.


Khương Tuấn ở phía trước vừa lái xe vừa báo cáo kết quả điều tra trong mấy tháng cho anh.


Phần tử khủng bố là thật, hoàng thất đứng ra đàn áp cũng là thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK