Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, chúng ta sẽ luôn bên nhau”

Hứa Minh Tâm không quên hỏi han tình trạng của anh hai.

Cố Gia Huy chầm chậm đáp: “Tình trạng của anh hai thật sự rất tệ, anh ấy mất ăn mất ngủ, không nghỉ ngơi, cứ thế điều tra sự tình của.Josh. Thật không dễ dàng gì mới tìm được tung tích của Phó Minh Tước nhưng lại đột nhiên mất tích.

Cũng không biết ai giúp đỡ anh ta mà anh ta có thể tẩu thoát dưới con mắt theo dõi của hai gia tộc Kettering và họ Cố”

“Vậy à, vậy… anh cảm thấy việc lần này do anh ta làm sao?

Tuy anh ta là người của Lance nhưng trước giờ anh ta chưa từng nghe theo sự phân phó của Lance. Nếu không thì trước đây anh ta đã động thủ với em rồi, cớ gì mà phải vì em mà xung đột với Lucia chứ?”



Cố Gia Huy kiên nhãn giải thích: “Không quan trọng có phải do anh ta hay không nữa, hiện giờ chỉ có tìm được anh ta thì mới biết được tung tích của.Josh. Đây cũng là hi vọng duy nhất của anh hai, nếu không điều tra anh ta, chỉ e anh hai sẽ phát điên mất”

Phó Minh Tước giống như niềm hi vọng của tất cả mọi người lúc này. Hứa Minh Tâm theo bản năng nhìn ra phía ngoài ban công, cô hi vọng anh ta có thể sớm ngày tìm ra chân tướng, đưa.Josh bình an trở về.

Cố Gia Huy đang ăn dở bữa cơm với Hứa Minh Tâm thì nhận được điện thoại của Cố Trường Quân, anh liền vội vàng rời đi.

Anh đi được vài phút rồi Phó Minh Tước vẫn chưa bước ra, Hứa Minh Tâm gọi hai tiếng nhưng không thấy anh ta trả lời.

“Gố Gia Huy đi rồi, anh có thể đi ra rồi đó!”

Thật kì quái, vẫn không ai đáp lại cô.

Hứa Minh Tâm không tránh khỏi có chút lo lắng, cô đi ra vén rèm bỗng thân hình Phó Minh Tước đổ ập xuống, cô vội đỡ lấy rồi từ từ đặt anh ta xuống sàn.

Bụng của Hứa Minh Tâm đã khá lớn nên cô không có sức kéo anh ta ngồi dậy.

“Anh… anh đừng dọa tôi!”



Cô để hai ngón tay gần mũi anh ta, vẫn còn hơi thở.

Người vẫn còn sống nhưng vết thương trên người chảy máu nhuốm đỏ băng gạc.

Hứa Minh Tâm chỉ có thể tháo băng gạc cũ ra, khử trùng vết thương rồi lại băng bó lại, thuốc giảm đau và băng gạc đã hết rồi, thật không biết phải làm thế nào.

Cô bỗng nghĩ tới Thanh Viên, sau đó nghĩ ra cách nhờ Thanh Viên che chắn camera giám sát khu chữa bệnh còn cô đi lấy trộm thuốc trị vết thương.

Nếu không lấy được thuốc kịp thời thì cô lo rằng Phó Minh Tước có thể sẽ chết trước khi rửa sạch oan khuất của anh ta.

Hứa Minh Tâm và Thanh Viên cùng nhau hành động, dễ dàng lấy được thuốc về. Xong việc Hứa Minh Tâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thay xong băng gạc và xử lý vết thương ổn thỏa, Hứa Minh Tâm vứt hết tất cả xuống cống để chúng hết thảy.


trôi theo dòng nước, như vậy mới đảm bảo sẽ không bị Cố Gia Huy phát hiện.


Đến chập tối Phó Minh Tước mới tỉnh lại, sắc mặt của anh ta tái nhợt, hiện rõ vẻ mệt mỏi.


Anh ta vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy giọng nói ân cần hỏi han của Hứa Minh Tâm: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh dọa tôi sợ muốn chết, đang yên đang lành tự nhiên ngất đi”


Cô nghẹn ngào nói, có thể thấy cô thật sự bị dọa đến khiếp sợ.


Phó Minh Tước cố nặn ra nụ cười nhưng chỉ có thể cười yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt của anh ta có cố cười cũng không thể an ủi được ai.


“Tôi không sao, tôi chưa chết được!” Phó Minh Tước thì thào nói.


“Các anh lấy đâu ra tự tin như vậy chứ, thân thể không phải của chính mình sao? Có phải mình đồng da sắt đâu mà lúc nào lâm vào nguy kịch cũng nói không chết được, vậy lỡ như… lỡ như..” Hứa Minh Tâm không nén nổi tức giận gắt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK