Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm… tôi biết rồi.”

Cô ta cắn răng đáp lại, trong lòng đau đớn khôn nguôi.

Ôn Thanh Vân cũng thế, đôi khi cô ấy cảm thấy mình thật sự là vô cùng tàn nhẫn.

Cùng là con gái với nhau, tội gì phải làm khó nhau đến thế, hơn nữa đấy lại còn là một người nhỏ tuổi hơn mình.

“Xin lỗi nhiều.”

Ôn Thanh Vân khó chịu nói, cố gắng bày tỏ câu xin lỗi một cách chân thành nhất.

“Không không có gì đâu.”

Cô ta nghẹn ngào: “Tôi… tôi còn có việc nữa nên ngắt máy trước nhé, bái bai ” không đợi người ở đầu bên kia đáp lại, cô ta đã vội vàng dập máy, sơ rằng chỉ cần chậm thêm một chút nữa cô ta sẽ khóc òa.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô là vang lên tiếng thông báo từ ngân hàng, tài khoản của cô ta được chuyển vào ba mươi lăm tỷ.

Tiếp đó, tin nhắn của Ôn Thanh Vân cũng đến ndi.

“Mong em sẽ nhận lấy, đây là thứ duy nhất mà chi có thể cho em được, chỉ làm việc này không phải là để sỉ nhục em mà là chị muốn bù đắp cho em phần nào.

Bạch Thư Hân nhìn dòng chữ màu đen nhảy múa trước mắt mình, đang định trả về thì lại thôi.

“Cứ coi như đây là phi chia tay đi, không phải là cô chủ động đưa cho tôi mà là tôi tự đến đòi cô, như vậy anh ấy sẽ hoàn toàn mất hết hi vọng”

“Cảm ơn em, Thư Hân.

“Không có gì, cũng chẳng phải là tôi đang giúp cho nhà họ Ôn, tôi chỉ đang giúp người tôi yêu mà thôi, hi vọng sau này anh ấy sẽ trở thành một con người vĩ đại. Cho dù sau này anh ấy có không bảo vệ được tôi thì cũng tự mình bảo vệ được người anh ấy yêu.”

Soạn tin nhắn xong gửi đi, Bạch Thư Hân cảm thấy lòng năng tựa ngàn cân.

Cô ta ngơ ngác ngắng đầu nhìn trần nhà, hai mắt lệ nhòa, trước mặt mơ họ, dòng lệ nòng chảy dài trên gương mặt, thảm xuống tóc mai, ướt nhẹp gối đầu

Nếu như cô ta có thể tự giết chính mình, vậy thế thì hẳn là cô ta đã chết mất rồi, cô ta thầm nghĩ.

Đau lòng như chết đến nơi vậy….

Hôm sau, Bạch Thư Hân vừa mở cửa thì trông thấy Thiện Ngôn.

“Sao anh lại tới đây?”

“Tôi đi làm. Tôi vừa mới mua lại công ty của em rồi, giờ tôi là sếp của em, còn em là thư ký của tôi, sao không được à?”

“Tôi từ chức.” Cô ta cau mày nói.

“Ac…”

“Chẳng qua là em đang trốn tránh Ôn Mạc Ngôn mà thôi, tôi có phải là anh ta đâu, chẳng lẽ ngay cả tôi mà em cũng định tránh a?”

Thiện Ngôn nhíu mày nói.

Cuối cùng Bạch Thư Hân cũng bị nói cho năm lòng, đành phải gật đầu đồng ý.

Ôn Mạc Ngôn hoàn toàn không có hứng tới cái công ty nhỏ như thế này, chẳng qua là bởi vì cô ta ở đấy nên anh ta mới cố ý tới để trả thù mà thôi. Thiên Ngôn hoàn toàn không có hứng xem mấy cải tài liệu dây, giết gà mà cần phải đúng dao mổ trâu

Bạch Thư Hân nhìn bộ mặt chế bai của Thiên Ngôn thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK