Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắc Ảnh? Đúng thật là thú vị, là bóng dáng của ai, và muốn thao túng ai?”

Cố Gia Huy chìm sâu vào trong dòng suy nghĩ, anh đúng thật là đã xem thường Phó Minh Nam.

Bởi vì chuyện ly hôn của mình mà Hứa Minh Tâm làm náo loạn một trận quay cuồng, dân đến cổ phiếu công ty không ngừng tụt giá.

Còn ngay vào lúc này, lại xuất hiện thêm một tên Hắc Ảnh.

. Cổ phiếu của thị trường Việt Nam biến động, chèn ép khống chế các công ty con.

Còn ở Đà Nẵng việc rửa tiền vẫn diễn ra sôi động, đầu cơ buôn bán vũ khí đạn dược.

Hiện tại không chỉ có một mình nhà họ Quý đau đầu, xem ra anh cũng phải đau đầu một thời gian rồi.

Anh lại nghĩ có thể cùng với tên Hắc Ảnh này đọ sức một phen, chắc sẽ là một đối thủ đáng gờm đây.

“Tiếp tục điều tra đi, tôi rất muốn biết người này là ai.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

“Phái thêm vài người âm thầm bảo vệ Hứa Minh Tâm, an nguy của cô ấy không được phép có sai sót gì.”

Những lời này, nghiêm túc một cách lạ thường.

Cho dù là có người gây bất lợi với tập đoàn Cố Linh, anh cũng chỉ ra lệnh một cách vô cũng bình thường nhẹ nhàng.

Nhưng khi nhắc đến Hứa Minh Tâm, lại có vẻ nghiêm túc thận trọng như vậy, âm thanh cũng có vài phần nặng nề lạnh lùng.

Khương Tuấn hiểu rõ sự quan trọng của Hứa Minh Tâm trong lòng của anh, lập tức gật đầu tuân lệnh.

Xe khởi động, anh nhìn xa xăm về phía nhà họ Ngôn ở phía đăng sau.

Hứa Minh Tâm, em có thể rời xa anh, không sao đâu.

Anh không thể rời xa em, sẽ luôn đem buộc vào bên cạnh anh mãi mãi.

. Em không thể chạy thoát khỏi anh.

Cả đời này, cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh sẽ vượt qua hàng ngàn hàng vạn người tìm được em!

Hứa Minh Tâm đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe đang dần đi xa của Cố Gia Huy, phía sau truyền đến giọng nói của Ngôn Hải: “Người cũng đi rồi, đừng nhìn nữa. Không nỡ rời xa người ta như vậy sao không chủ động đi tìm cậu ta?”

Hứa Minh Tâm nghe xong liền xoay người lại, dựa người vào bàn làm việc đáp: “Đó là vì em biết Cố Gia Huy sẽ chủ động tìm em, thật ra… em là một người không kiêng sợ gì. Bị anh ấy cưng chiều đến hư rồi cho nên tính khí khá nóng nảy.”

“Em nói vậy Cố Gia Huy mà nghe được sẽ buồn đấy.”

“Anh ấy biết em bị anh ấy chiều đến hư rồi, mà anh ấy cũng đã quen như vậy. Em rất yêu anh ấy, nhưng mới bắt đầu em đã cảnh cáo bản thân, không được xem anh ấy là quan trọng nhất mà đánh mất bản thân. Tới giờ em vẫn luôn duy trì. Cho nên… em không công bằng với anh ấy, em luôn giữ lại, mà anh ấy lại cho đi tất cả.”

Hứa Minh Tâm yếu ớt nói, khẽ rũ mắt xuống, lông mi dài che đi đáy mắt thâm thúy: “Em cứ nghĩ… như vậy sẽ không thua, em sợ khi anh ấy rời xa em, em sẽ chịu không nổi. Nhưng em lại không nghĩ tới, ngay từ khi bắt đầu anh ấy đã cho đi tất cả. Cái thứ tình yêu này có thể đem ra so sánh được, Cố Gia Huy rất yêu em, em cũng yêu anh ấy, nhưng so với anh ấy thì kém xal”

Ngôn Hải nghe xong những lời này liền rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau đó mới tìm lại tiếng nói của mình.

“Em nghĩ, tại sao em thua Cố Gia Huy, em cũng không so nổi. Em cũng hiếu rõ tình cảm của bố dành cho mẹ em, cho nên bố biết em không phải con của ông ấy nhưng cũng đối xử với em như con ruột. Ông ấy không yêu em, ông chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.”

“Anh, em đối với anh ấy như vậy, có phải xấu lắm không?” Cô buồn bã hỏi.

“Em làm cho cậu ta trao đi tất cả sao?” Ngôn Hải hỏi lại một câu làm cô bồng sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK