Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiểu người như vậy, cả đời này cũng sẽ không chịu khuất phục bất cứ ai.

Một khi phải cúi lưng dù chỉ một chút, cô ấy sẽ ngay lập tức lùi lại một vạn bước, tìm kiếm nơi tốt để tự bảo vệ bản thân mình, sẽ không để bản thân phải chịu thêm một lần tổn thương nào nữa.

Cô ấy giống như là con nhím vậy, có thể cho bạn nhìn thấy phần da bụng mềm mại nhất, nhưng cũng có thể giơ ra với bạn những chiếc gai sắc nhọn nhất.

Giờ phút này, anh cảm thấy có chút đau đầu.

Thật sự … rất muốn cả đời này đều được ôm cô ấy vào lòng, khiến cô ấy không bao giờ có thể rời khỏi mình.

Anh tất nhiên không muốn cô giơ ra những chiếc gai nhọn đó với mình, nhưng nếu như sau này thật sự sẽ phải đi tới bước đường này.

Cho dù bản thân mình có máu chảy thành sông đi chăng nữa thì cũng phải ôm chặt lấy cô ấy, cam tâm tình nguyện để cô ấy làm bản thân bị thương tới cả trăm nghìn lần.

“Được rồi, được rồi, những chuyện sau này chưa xảy ra thì ai biết được chứ? Sao vậy hả? Anh thật sự muốn đuổi em đi sao?”

“Tất nhiên là không rồi, anh không cho phép em đi đâu hết”

Cố Gia Huy không hề nói cho Hứa Minh Tâm về sự hoài nghi ở trong lòng mình, hiện tại thì càng ít người biết càng tốt.

“Tối nay Ngọc Vy và Lệ Nghiêm sẽ tới ăn cơm, chắc mẹ vẫn còn nhớ Ngọc Vy chứ nhỉ”

“Haizzzz”

, trước đây mẹ lương thiện như vậy, còn nhận nuôi Ngọc Vy vậy mà sao lại không thể chấp nhận Cố Hy chứ? Chúng ta cũng đâu phải sẽ không sinh con nữa đâu”

Hứa Minh Tâm phiền muộn nói.

Cố Gia Huy nghe thấy vậy liền nheo mắt lại.

Một người dịu dàng, hiền lành như thế, tại sao đột nhiên lại trở nên nhãn tâm như vậy chứ?

Nếu như trong đó không có điều gì bất bình thường, vậy chẳng lẽ gặp ma rồi sao?

Trước đây anh đã luôn nghi ngờ, nhưng nhìn bệnh tình của mẹ mình như vậy, anh cũng không thể nào cùng một người mắc bệnh tâm thần nói chuyện nghiêm túc được.

Dù cho giờ đây bà ấy đã tỉnh táo lại rồi, nhưng mà mọi hành động của bà ấy đều vô cùng khác thường, thật sự là vô cùng kì lạ.

Màn đêm dần dần buông xuống, Cố Yên và Lệ Nghiêm đã tới trước nhà Cố Gia Huy.

Cô hôm nay mới biết việc mẹ nuôi đã trở về rồi, nên vô cùng kích động.

Vừa bước vào cửa, Lệ Nghiêm liền khẽ nhíu mày, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt lúc có lúc không.

Rất nhạt cũng rất thanh nhã đúng là loại huân hương thượng đẳng.

Chỉ là anh ta nhớ rằng, Hứa Minh Tâm không có hứng thú với những thứ này, Cố Gia Huy thì càng khỏi phải nói.

Mùi hương này, ngược lại có chút không tự nhiên.

Cố Yên nhìn thấy bà chủ Cố liền nói: “Mẹ, mẹ có còn nhớ con không? Con là Ngọc Vy đây, mẹ có còn nhớ không?”

Cô ấy cẩn thận nói từng chữ từng chữ một.

“Ngọc Vy sao?”

Úy Như nhìn Cố Yên chằm chảm, người con gái trước mặt với hình bóng bé nhỏ trong ánh mắt dần dần hợp lại với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK