Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Dương hét lên nói với Ảnh Họa Bì đang lấp trong bóng tối, ánh sáng nơi này biến mất do Ảnh Họa Bì đã cắt nguồn điện.

Ảnh Họa Bì đành phải xuất hiện, từ bên dưới bể bơi đi lên, xoay người nhặt khẩu súng lục giấu trong bụi cỏ, bước nhanh về phía Thẩm Thanh. “Không ai được nhúc nhích, nếu không…tôi sẽ nổ súng giết chết cô ta!”

Trong bóng tối phát ra một âm thanh của người khác, Thẩm Thanh nghe thấy giọng nói này, trái tim của bà ấy lại run lên, bà ấy trừng mắt to nhìn về phía bóng đen đang đi đến trong đình viện.

Đó là một khuôn mặt rất đáng sợ, trên mặt đó không có chỗ nào lành lặn cả, bởi vì nó bị bỏng, da trên mặt nhăn nheo chồng chất lên nhau vì lửa thiêu.

Nếu như không phải người này là người sống, thì Hứa Minh Tâm đã nghĩ người này là ma quỷ.

Cô sợ đến mức che miệng lại, mà Thẩm Thanh ngay lúc đó đã bật khóc. Bà ấy nhận ra đôi mắt này. Đó là người bà ta đã từng yêu, nhưng ông ta chết rồi mà!

Người kia cầm súng chĩa vào đầu Thẩm Thanh, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn.

Rất nhanh Ngôn Dương đuổi theo ra ngoài, nhằm họng súng đen như mực vào lồng ngực người kia, nhưng ngón tay lại run rẩy, không dám ẩn có súng. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Nếu anh ta thật sự phát rồ, làm tổn thương Thẩm Thanh thì phải làm sao đây?

Bà ấy là mạng sống của ông.

Cuối cùng người nọ đi tới trước mặt Thẩm Thanh, ảnh mắt trở nên dịu dàng hơn mấy phần.

Bàn tay to lớn vuốt ve trên gương mặt bà ấy, nhiều năm không gặp, gương mặt bà ấy cũng không thay đổi, vì bản thân mình mà lại biến thành dáng vẻ xấu xí này.

Bàn tay ông ấy cũng đầy nhăn nheo, thậm chí còn bị gãy một ngón tay.

Ông ấy run rẩy vuốt ve, nói: “Thẩm Thanh, đã lâu không gặp, em còn nhớ anh không?”

Trong âm thanh đẩy lo lắng của ông ấy nghe có chút quái dị, giọng nói thời trẻ bị làn khói dày đặc kia làm hàng rồi.

Thẩm Thanh khiếp sợ nhìn ông ấy, liều mạng lắc đầu: “Không thể nào, không phải anh đã chết rồi sao? Vì vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn nên anh đã qua đời, sao..sao lại biến thành như vậy?”

“Em thật sự tin lời em trai anh nói? Đây cũng chỉ là âm mưu của cậu ta! Cậu ta vì muốn có được quyền thừa kế của nhà họ Ngôn, đã tự tay đâm anh, còn cướp đi em!”

“Anh câm miệng cho tôi!” Ngôn Dương nghe được lời này, tức giận quát lên, mỗi một chữ đều được phát từ kẽ răng ra, mang theo sự hận thù thấu xương. “Ngôn Minh Hi, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Thẩm Thanh vô cùng khiếp sợ nói.

Năm đó, bà ấy và Ngôn Minh Hi là một đôi, nhưng Ngôn Minh Hi vô cùng đào hoa, ngoại trừ mình, ông ta còn bao nuôi rất nhiều người mẫu.

Trước kia bà ấy cũng không mạnh mẽ như thế, danh tiếng cũng vậy.

Bà ấy gặp người đàn ông đào hoa Ngôn Minh Hi, vừa gặp đã thương, muốn ngừng mà không được. Biết rõ ông ta lưu luyến bụi hoa, sẽ không giữ mình trong sạch vì bà ấy, nhưng bà ấy vẫn như thiếu thân lao đầu vào lửa.

Người phụ nữ rơi vào tình yêu là sẽ không còn lý trí nữa.

Thậm chí bà ấy còn cho ông ta lần đầu tiên quý giá nhất của mình, từ nay về sau bị người ta dùng quy tắc, bà ấy tình nguyện chết, cũng không muốn trả giá bằng thân thể của mình, nên đã bị công ty phong sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK