Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nào là chuyện cũ trước kia của tôi?”

“Từ giờ trở đi, cô không phải là Hứa Minh Tâm, cũng không phải là Nhật Hạ, cô chỉ là Ngọc Diệp. Tác dụng của thuốc này chỉ có thể duy trì hơn nửa tháng, khi đến thời hạn cô sẽ tỉnh lại, đến lúc đó cô cứ nhân cơ hội mà chạy trốn đi!”

Hứa Minh Tâm nghe thấy thời gian là nửa tháng, trong lòng có chút bận tâm: “Ngọc Diệp và Phó Minh Tước là vợ chồng, nhưng tôi không phải, nửa tháng này liệu có vì không tỉnh táo mà phản bội chồng tôi hay không?”

“Thí chủ không cần phải lo lắng, lát nữa tôi sẽ để cô nhớ kỹ, phải giữ khoảng cách với Phó thí chủ, sẽ không cùng giường chung Cối “

“Vậy… vậy là tốt rồi”

Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích mà nhìn Đại sư Vân Đàm.

Cô uống chén nước kia, bây giờ cô không thể trông cậy vào người khác, cũng chỉ có thể tự cứu mình.

Sau đó ý thức bắt đầu mê man, trước tiên Vân Đàm tụng kinh Pháp Hoa một lần khiến đầu óc cô choáng váng, tiếp đó mới rủ rỉ kể lại mọi chuyện của Ngọc Diệp.

Đây đều chuyện ông ấy nghe Phó Minh Tước kể lại, ông ấy có tư chất thông minh, đã thấy là không quên được, những lời nói được nghe một lần cũng có thể nhớ chỉ tiết.

“Cô có tính tình chín chắn, yêu nhất chồng cô là Phó Minh Tước, cô còn có một cô con gái…”

“Chồng cô đi ra ngoài, cô luôn ở trong nhà chờ cậu ấy, nấu món cá hấp mà cậu ấy thích ăn nhất, nhưng mà cô luôn không nắm chắc được độ lửa, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy đó là món ngon nhất trần đời.

“Cô và cậu ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, hai đứa trẻ vô tư thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng. Khi còn nhỏ, luôn là cậu ấy ra mặt giúp cô…”

Vân Đàm nói một câu, Hứa Minh Tâm bèn lặp lại theo một câu.

Khi Vân Đàm nói xong chỉ tiết mọi chuyện thì đã là mấy tiếng sau, miệng đắng lưỡi khô.

Ông ấy nuốt nước bọt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, biết thời gian của bản thân không còn nhiều.

“Khụ khụ… Ngọc thí chủ, người mà cô yêu nhất là ai?”

“Phó… không đúng, là Cố… Cố gì đó…”

Hứa Minh Tâm từ từ nhắm hai mắt lại, thì thào nói, từ đầu đến cuối vẫn không nhớ nổi tên của người kia.

Sâu thẳm trong đầu cũng là hình dáng mơ hồ.

“Không phải Phó Minh Tước… đó là ai?”

Vân Đàm nghe vậy thì kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng đành chật vật lắc đầu.

“Không ngờ tình cảm của vợ chồng Hứa thí chủ lại sâu đậm như vậy, dù là nước thuốc hoa Mạn Châu Sa cũng không thể khiến cô quên hoàn toàn người trong lòng. Chỉ mong rằng trong nửa tháng này cô không nhớ ra, nếu không tất cả sẽ thất bại trong gang tấc. Chỉ khi cô khiến Phó thí chủ lơ là, cô mới có cơ hội chạy trốn!”

“Quên họ Cố này đi, nửa tháng này đừng nghĩ đến, chồng của cô là Phó Minh Tước, biết chưa?”

“Cơ thể cô suy yếu, không thể sinh hoạt vợ chồng, nhớ lấy nhớ lấy”

Hứa Minh Tâm mơ mơ màng màng gật đầu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua…

Lúc Hứa Minh Tâm mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã sắp sáng rồi.

Cô phát hiện mình ngã trên mặt đất, đau lưng nhức eo.

“Đây… là đâu?”

Cô lắc lắc đầu, lúc ngồi dậy thì thấy đối diện có một ông lão đang ngồi xếp bằng, tóc trắng xóa, đầu cúi thấp xuống, không còn chút sự sống nào.

Cô bị dọa sợ hết hồn, phát ra tiếng thét chói tai, Phó Minh Tước trông coi ở bên ngoài một đêm nghe thấy giọng của cô thì lập tức vọt vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK