Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô hơi rũ mắt xuống, trong lòng tràn đầy muộn phiền.

Sao lại không cảm thấy đau đớn chứ, nhưng cô lại hiểu vô cùng rõ một đạo lý, đau dài không bằng đầu ngắn. “Vậy lúc cậu từ bỏ tình cảm đối với bác sĩ Lệ Nghiêm, lẽ nào không cảm thấy đau khổ sao?”

“Hoàn cảnh của tớ khác cậu, Lệ Nghiêm anh ấy không có yêu tớ. Cho dù tớ có sống chết muộn quấn lấy anh ấy, anh ấy cũng sẽ không chọn tớ. Tớ rất quan trọng đối với anh ấy, anh ấy cũng tình nguyện bảo vệ to bằng cả tính mạng, nhưng mà anh ấy chỉ xem tờ như một người em gái, mãi mãi cũng chỉ là em gái mà thôi. Mà tớ cử khổ sở tiếp tục dây dưa không ngừng, đã làm hại ba người. Bây giờ, tớ cũng đã hại chết bọn họ rồi!”

“Cậu rời khỏi Lệ Nghiêm, có thể tìm được một người khác thích hợp hơn, tớ cũng muốn mình cũng sẽ như thế”

“Cậu đừng có nói nhảm, tình cảm làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. cũng cần phải có người thích hợp xuất hiện mới có thể! Tớ chi không sao hiểu nổi, sao cậu lại đột nhiên tỉnh ngộ, trước đó tớ khuyên cậu biết bao nhiêu lần, cậu vẫn muốn ở bên cạnh anh ta, lần này sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?”

“Bởi vì… không biết anh ấy đang làm cái gì, tớ sợ anh ấy chết rồi, tớ không muốn nhặt xác hộ anh ấy”

“Cái gì?”

“Bạch Thư Hân cảm thấy hơi khó hiểu, khó tránh khỏi việc cau mày, nghi hoặc mà nhìn cô. Cô hít vào một hơi thật sâu nói: “Khoảng thời gian này khi anh ấy biến mất, tớ đã suy nghĩ rất nhiều, khác biệt quá lớn, anh ấy có thể nắm được mọi tin tức của tớ mọi lúc, nhưng mà tớ lại không biết anh ấy đang làm gì. Tình cảm này… không bình đẳng, tớ cũng không mong mình sẽ ngang tài ngang sức với bạn đời của mình, nhưng mà tớ cũng không muốn làm kẻ trung của anh ấy, câu hiểu không?”

“Thư Hân, nếu như cậu không phải con gái nhà họ Bạch, cậu giống như tớ, thân thể cũng không hiển hách gì, cậu sẽ quen Ôn Mạc Ngôn sao?”

“Giống như lần đầu tiên tớ đi London tìm Cố Gia Huy, tớ cũng không có bao nhiêu tiền, ngay cả tiền vé máy bay cũng là cậu bỏ ra….”

“Tớ sắp chịu hết nổi rồi, tớ thật sự rất mệt mỏi…”

Nói đến cuối cùng, lời nói trở nên nghẹn ngào.

Bạch Thư Hân đau lòng không tài nào chịu được, liền vội vã ôm cô vào lòng, không nói gì nhiều nữa, chẳng qua không ngừng vỗ về lưng cô.

Đột nhiên cô ấy cảm thấy thấu hiểu Hứa Minh Tâm.

Kiên cường chống chọi đến tận bây giờ, thật sự rất mỏi mệt. “Nếu đã chia tay rồi, vậy thì không cần phải nghĩ gì thêm nữa, hôm nay tớ sẽ ở bên cậu.”

“Vậy… vậy Ôn Mạc Ngôn phải làm sao bây giờ?”

“Lăn qua một bên đi.”

Bạch Thư Hân chờ cô trở về nhà trọ, cố gắng không nhắc đến Ôn Mạc Ngôn

Cô ấy sở Hữa Minh Tâm thấy được tình cảm của mình với Ôn Mạc Ngôn tốt như thế sẽ cảm thấy bị đả kịch.

Hứa Minh Tâm bước vào phòng ngủ, thấy trên mặt đất có một đôi giày của đàn ông, nói: “Chẳng lẽ tối qua hai người. “

“Cậu đừng có nghĩ lung tung, hôm qua anh ấy về nhà ngủ, buổi sáng có đến đây chơi, tớ vẫn chưa kịp dọn dẹp mọi thứ mà thôi.”

“Hôm qua anh ta đặc biệt quay trở về, cậu không bày tỏ tình cảm với anh ta một chút sao?”

“Bày tỏ đương nhiên có rồi, nhưng không nhất định phải lên giường, cử thuận theo tự nhiên đi, chỉ cần nghĩ đến trong cơ thể anh ấy vẫn còn một người nữa thì tớ liền cảm thấy làm chuyện đó sẽ rất kì quái, cho nên hơi chống cự”

“Nhưng… nhưng mà hình như hôm qua tớ uống say quá nên đã phát sinh quan hệ với Cố Gia Huy rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK