Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thư Hân cũng không hề khách sáo với cô, công việc giao cho cô cũng không hề ít.

Lúc ăn cơm trưa, Bạch Thư Hân dẫn cô đi làm quen nhà ăn công ty. “Hôm nay thức ăn cũng cải thiện rồi, hai món mặn, một món rau, một canh, còn có hoa quả sau ăn nữa? Chẳng phải nói, lại là anh nhà em sắp xếp cả. Chiều chuộng người ta một cách ẩn mình, đáng ghét. chiếu cố đứa cô đơn này một chút được không, dù cho không yêu thì cũng đừng làm tổn thương chứ?”

Cô bất lực nói. “Táo cho chị nè, nhanh ăn đi! Chỉ biết khia em!”

“Ôi, giận rồi hả? Thức ăn ngon, chị cũng được ăn ngon, chị phải nuôi bản thân béo tốt lên mới được. “Thế chị còn đi xem mặt không?”

Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, ảnh mất phút chốc trở nên buồn hiu, sau đó khỏe miệng khẽ nhếch lên vờ không có chuyện gì, nói: “Không, cứ đi lấy lệ cũng chẳng ý nghĩa gì, chị sẽ đợi,… đợi một người thích hợp xuất hiện.”

“Em thấy Ôn Mạc Ngôn cũng tốt mà, cũng đối tốt với chị… “Em thấy Ôn Mạc Ngôn cũng tốt mà, cũng đối tốt với chị… “Ăn đi ăn đi, lúc ăn không được nói chuyện không biết sao?”

Thư Hân gắp một đũa thịt nhét vào miệng Hứa Minh Tâm, cô vì thế cũng ngoan ngoãn không nói nữa.

Không biết tại sao, từ lúc Ôn Mạc Ngôn rời đi, Bạch Thư Hân dường như biến thành một người khác.

Mặc dù lúc nào cũng cười nói hồ hởi nhưng…cô cứ có cảm giác nụ cười đó ẩn chứa tâm tư khác, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

Chỉ cần nhắc tới chuyện này, Bạch Thư Hân lại lảng tránh không muốn đề cập.

Nếu như nhắc tới Lệ Nghiêm, cô ngược lại không thể trả lười tự nhiên, còn Ôn Mạc Ngôn hình như trở thành điều tối kỵ.

Cô muốn hỏi Bạch Thư Hân, rốt cuộc cô đối với Ôn Mạc Ngôn có cảm giác gì, nhưng…sự thật cho thấy chuyện đó là không thể.

Cô không vượt qua được, là do nút thắt trong lòng mà thôi.

Buổi chiều cô cần đến phòng thư ký nộp báo cáo tài chính, Bạch Thư Hân đã giao cho cô nhiệm vụ vinh quang này..

Cho họ thêm nhiều cơ hội xích gần nhau hơn.

Điều này làm cho cô dở khóc dở cười, cô và Cố Gia Huy ngày nào chẳng thấy mặt nhau, đâu cần cố ý tạo cơ hội?

Cô đến văn phòng thư ký và rời đi mà không đến văn phòng bên cạnh.

Khi Cố Gia Huy biết được điều này, anh có chút không vui.

Cô không tới gặp anh là có ý gì, tránh tai tiếng đến chỗ này?

Anh gõ bàn phím, nhưng không có tâm trạng làm việc, cuối cùng bỏ cuộc.

Anh gõ ngón tay lên mặt bàn, dài như ngọc, hỗn độn thành tiếng.

Rõ ràng từng vân, đều có thể nhìn rõ được những đường nét tuyệt đẹp.

Anh không hiểu, anh gọi điện cho Khương Tuấn. “Tại sao tôi muốn xuống gặp cô ấy, mà cô ấy lại không muốn lên gặp tôi?”

“Anh đừng để tâm tới mấy vấn đề này, đây là bệnh, bệnh không có thuốc chữa. Bệnh ngấm vào xương thịt rồi.”

Khương Tuấn bất lực nói. “Là sao?”

“Tình yêu là từ hai phía nhưng nhất định sẽ có người bỏ ra ít, người bỏ ra nhiều. Cô Hứa cũng rất yêu anh, nhưng tình cảm anh dành cho cô ấy khiến người khác kinh ngạc, không thể theo kịp! “Khoa trương đến vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK