Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng là có binh lính đến đây, còn dẫn theo một cô gái. Sĩ quan! Tôi lập tức dẫn mấy người lên lầu”

Hứa Minh Tâm nằm sát ở cửa cầu thang, không ngờ lại nhìn thấy quân cấm vệ của Hoàng Cung đang đến.

Cô sợ đến mức nhanh chân chạy về phòng và nói: “Làm sao bây giờ, có người tới”

“Đi thôi!”

Phó Minh Tước nhíu mày, ném chăn xuống đất, sau đó kéo tay Hứa Minh Tâm Cô hơi nghĩ ngợi rồi nhanh tay xách theo hòm thuốc.

Nếu chẳng may miệng vết thương của anh ta đứt chỉ thì phải làm sao?

“Nhảy xuống!”

Cô đạp lên ban công, phía sau vang lên hiệu lệnh hùng hậu dứt khoát của anh ta.

Hứa Minh Tâm không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể căng thẳng nhảy xuống.

Cô nhảy từ lầu hai, hơn nữa dưới mặt đất còn có nệm chăn vì thế rơi xuống cũng không phải rất đau. Có điều tư thế tiếp đất của cô là hình chữ x, trông có vẻ vô cùng chật vật.

Cô ôm hộp thuốc lồm cồm bò dậy, sau đó nhìn thấy Phó Minh Tước nhảy xuống, anh ta chống tay xuống mặt đất lăn một vòng cực kỳ đẹp trai, sau đó anh ta đứng lên, động tác vô cùng lưu loát liền mạch.

“Cô nhảy xuống đúng là quá xấu”

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì chằm chằm vào anh ta. Đây đã là lúc nào rồi mà còn tâm trạng thảo luận điều này chứ?

“Anh mới xấu…

“Đi mau!”

Phó Minh Tước không để cô nói xong đã kéo cô nhảy qua bức tường, Hứa Minh Tâm lập tức cảm nhận được ý nghĩa của câu cấp Vương giả dẫn cấp Đồng thau.

Cho dù Phó Minh Tước đang bị thương nhưng chân tay nhanh nhẹn, khả năng quan sát rất nhạy bén.

Mà cô thì giống như không biết mình đang làm gì.

Tôi là ai, đây là đâu, đang xảy ra chuyện gì…

Cô bị nhét vào trong ghế phụ lái, còn Phó Minh Tước nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái.

“Để tôi lái xe cho”

Cô nhớ trên người anh ta còn đang bị thương.

“Cài dây an toàn chắc vào, chờ lát nữa không rảnh quan tâm đến cô đâu”

“Được được!”

Binh lính đã sắp đuổi đến sau lưng, trong tay còn cầm súng.

“Dừng lại, người trong xe nghe rõ đây, các người đã bị bao vây, nhanh đứng lại! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”

Phó Minh Tước tựa như không nghe thấy lời cảnh cáo của bọn họ, đạp mạnh chân ga, đánh tay lái, bắt đầu phá vòng vây.

Hứa Minh Tâm còn chưa hiểu rõ tình huống thì đầu cô đột ngột bị đè xuống.

Một viên đạn bản đến, ghim vào cửa kính phía sau xe. Làm cho cô cảm thấy da đầu rét lạnh Kỹ thuật lái xe của Phó Minh Tước rất tốt, xe chạy với vận tốc nhanh như tia chớp, những người phía sau dùng xe việt dã quân đội cũng không thể đuổi kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK