Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chữ chị này khiến cơ thể Phó Minh Tước run rẩy mạnh mẽ.

Con ngươi anh ta co lại, đột nhiên ý thức được bản thân đang làm gì, sợ đến nỗi lập tức buông tay.

Việc đầu tiên anh ta làm không phải là sám hối và xin lỗi Hứa Minh Tâm, mà là hướng về phía quan tài thủy tinh kia.

“Ngọc Diệp, xin lỗi, anh từng hứa với em rằng nhất định sẽ tìm được em gái của em, sẽ không làm tổn thương cô ấy, nhưng anh… nhưng anh đã làm gì? Em đừng tức giận, anh sẽ không làm vậy nữa, anh không động đến cô ấy, anh thật sự không động đến cô ấy!”

Phó Minh Tước nhào vào trên quan tài, bả vai run rẩy, là một người đàn ông nhưng giờ phút này lại nước mắt lã chã, khóc giống như một đứa trẻ vậy.

Hứa Minh Tâm còn chưa kịp ổn định lại hô hấp, thấy anh ta như vậy trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Chị có được một người chồng như vậy, cho dù là đã mất chắc cũng sẽ rất vui.

Hơn nữa…

Từ lúc bắt đầu Phó Minh Tước đã biết là giả, tại sao còn muốn lừa mình dối người?

“Anh… anh rể, người đã chết không thể sống lại, anh không nên lưu luyến quá khứ nữa. Anh còn có Minh Diệp mà! Tôi nghĩ cho dù chị không về được nữa, cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, bảo vệ bố con anh”

Giờ phút này, cô bằng lòng tin tưởng chị vẫn luôn tồn tại, ở trong cõi u minh bảo vệ bọn họ!

“Cô không hiểu, cô không hiểu gì hết, cô vốn không hề biết trong lòng tôi Ngọc Diệp quan trọng đến nhường nào!”

Anh ta đau đớn kêu gào, đau khổ đến tột cùng!

“Cậu… cậu cũng chỉ là con cháu, nếu bố cậu ở chỗ này cũng không dám nói chuyện như vậy với tôi!” Phu nhân tức giận nói.

Phó Minh Tước nghe vậy cười nhạo nói: “Bố tôi thích bà, nên đương nhiên sẽ nghe lời bà nói, nhưng bà là ai? Phó Minh Nam lấy mẹ của tôi nhưng mà chỉ là để che dấu chuyện tình cảm không bình thường của mình mà thôi, không để ý đến sống chết của mẹ của tôi, đối với ông ta thì tôi chỉ như là con rối gỗ, còn con dao thì nằm trong tay ông ta kìa”

“Nếu vậy thì chuyện tôi biến thành như bây giờ chắc chắn không thể không liên quan đến bà. Tôi là người có thù tất báo, bà nói xem, tôi có nên ra tay với bà không?”

“Cậu..”

Phu nhân nghe vậy tức giận đến nỗi không nói nổi một chữ.

Phó Minh Tước cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với bà ta: Hôm nay, tôi muốn gặp Cố Gia Huy, hãy gọi anh ta ra đây nếu không tôi sẽ cho nổ ở đây san bằng chỗ này.”

Trong lòng Hứa Minh Tâm cũng nóng lên khi nghe thấy những lời độc đoán như vậy.

Cô đứng phía sau của anh ta, dáng vẻ rất hiên ngang, nếu như chị cô còn sống để chứng kiến cảnh này thì thật tốt.

Anh ta không thể bảo vệ tốt chị cô nên đem phần tiếc nuối này đền bù lại cho cô.

Phu nhân tức đến nỗi đỏ cả mặt, Tạ Quế Anh cau mày nói: “Anh ấy uống nhiều quá, không tiện đi ra, tôi dẫn cô đi gặp anh ấy. Nhưng mà… Phó Minh Tước không được phép đi theo, nếu không thì nhà Cố chúng tôi sẽ không chấp nhận.”

“Nhà họ Cố chúng tôi? Từ lúc nào mà cô trở thành người nhà họ Cố vậy?”

Phó Minh Tước khinh thường nói, từ đầu đến cuối thái độ của anh ta đối với Tạ Quế Anh đều là thái độ khinh miệt.

“Nếu như không phải cô quanh năm đều đi theo phu nhân thì tôi cũng không biết cô là củ hành tây hay củ tỏi, đừng khiêu chiến sự nhãn nại của tôi, cô sẽ không nhận được cái gì tốt đâu.”

“Cho dù có là Phó Minh Nam có ở đây cũng vô dụng.”

“Vậy sao? Từ lúc nào mà ở nhà họ Cố lại đến lượt người ngoài ra lệnh?”

Đúng lúc này giọng nói lạnh lùng của Cố Gia Huy truyền đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK