Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gia Huy, nếu như con không lấy Quế Anh, mẹ sẽ chết trước mặt con”

“Mẹ, mẹ bị bệnh rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

“Mẹ không bệnh… mẹ không bệnh…”

“Không bệnh? Không bị bệnh mà lại nói ra những điều vô lý như vậy sao? Không quan tâm đến cảm nhận của con trai mình, muốn nó từ bỏ tình yêu của mình sao? Hứa Minh Tâm không phải là hồ ly tinh, không phải là cô ấy thì không thể. Mẹ, lần sau con lại đến thăm mẹ”

“Bác sĩ Tạ, nếu như mẹ tôi xảy ra chuyện gì, cô đi cùng bà ấy đi, tôi nhìn được ra, tình cảm sâu sắc giữa hai người. Nếu như mẹ tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể sống được đúng không?”

“Mẹ, mẹ thích bác sĩ Tạ như vậy, phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm mình bị thương. Nếu không, ngày tháng của bác sĩ Tạ cũng sẽ không tốt đâu”

“Gia Huy… con…”

Bà chủ ngẩn ra nhìn anh.

Cố Gia Huy lạnh nhạt đứng lên, trực tiếp quay người rời đi, Cố Trường Quân nhanh chóng đuổi theo.

“Em ba, vừa rồi em có ý gì? Em đang ép mẹ sao?”

“Lời nói vừa nãy của mẹ rất rõ ràng, rõ ràng từng chữ một, anh cảm thấy đây là lời mà một bệnh nhân tâm thần nên có sao?”

“Đoạn thời gian này bệnh tình của mẹ ổn định, có thể nói chuyện bình thường, lẽ nào có gì không đúng sao?”

“Không đúng, khi mẹ nói Hứa Minh Tâm là hồ ly tinh, rõ ràng là bị bệnh, nếu không sao có thể tin một giấc mơ. Nhưng bây giờ ép hôn, ngược lại rất tỉnh táo. Nếu như chúng ta đều không còn cách nào, chỉ có bác sĩ Tạ chăm sóc được mẹ, vậy thì để bác sĩ Tạ kiểm soát đi”

“Em nghĩ, bác sĩ Tạ yêu mạng sống, sẽ không làm mẹ xảy ra chuyện gì đâu.”

“Vậy nhỡ đâu…”

Cố Trường Quân còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Cố Gia Huy cắt ngang.

“Không tồn tại nhỡ đâu. Tạ Quế Anh có thể chịu đựng được sự cô đơn, ở bên mẹ hơn hai mươi năm, cô ta rất coi trọng mạng sống của mình, cô ta không muốn chết. Nếu như mẹ tiếp tục ép em, em cũng chỉ có thể ép bác sĩ Tạ. Ân tình mà nhà họ Cố nợ sẽ từ từ trả, nhưng tuyệt đối không phải là dùng hôn nhân của em để trả. Nếu như anh hai cảm thấy mẹ là một người bệnh, em phải nhường, vậy hôn lễ này anh đi cưới đi, sẽ càng hợp hơn em”

“Em cảm thấy chúng ta đều cần bình tĩnh lại. Anh hai gần đây anh quá nóng nảy rồi”

Cố Trường Quân nghe thấy vậy, nhíu chặt mày.

Anh ấy dạo này hay cáu gắt, chuyện nào liên quan đến mẹ là anh ấy không thể khống chế được.

Không chỉ anh ấy, ngay cả Cố Gia Bảo cũng như vậy.

Anh ấy thở ra một hơi: “Mẹ vẫn còn sống, chúng ta còn có thể làm tròn chữ hiếu, cảm xúc khó có thể khống chế được. Nếu như anh hai nói gì sai, hy vọng em đừng trách”

“Em không sao, chỉ là bất bình thay cho Hứa Minh Tâm”

“Em đưa cô ấy về đi, bên phía mẹ để anh an ủi”

“Vậy thì làm phiền anh hai rồi, ngày mai em lại đến thăm mẹ”

Cố Gia Huy nhìn anh ấy, sau đó quay người rời đi.

Bọn họ lên xe trở về, Hứa Minh Tâm thấy sắc mặt anh khó nhìn, nói: “Sao vậy? Mẹ vẫn tốt chứ?”

“Có lẽ mẹ thật sự bị bệnh, hơn nữa bệnh tình không rõ ràng, chỉ là anh vẫn không tìm được căn nguyên, nghĩ mãi không ra”

Anh nắm tay cô, không vội vàng nói.

“Không phải do Phó Minh Nam kích thích sao? Cho nên mới trở lên tinh thần mới trở lên mê sảng như vậy, nói lung tung”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK