Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ đến khi cậu ta tỉnh giấc thì cơ thể Mai Uyển Phương đã lạnh như băng cực kì đáng sợ, thiết bị đo chỉ số sống còn cũng chẳng có một thông số nào cho thấy bà còn sống.

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!” Tiền Cao Ban khóc hét khàn cả giọng.

Anh! Anh mau cứu mẹ đi! Mẹ ơi, sao mẹ vẫn không chịu tỉnh lại thế này? Anh, anh là bác sĩ giỏi nhất mà, anh cứu mẹ đi!” Tiền Cao Ban nắm lấy áo Lệ Nghiêm liều mạng cầu xin.

Lệ Nghiêm đứng chết trân tại chỗ, sống lưng cứng đờ.

Trái cây và hoa tươi đã rơi xuống đất.

Bước chân anh lảo đảo đi tới, dù anh ta biết bà đã chết nhưng vẫn đặt tay lên cổ bà để dò mạch đập.

Làn da lạnh như băng, không hề có mạch.

Bà ấy đã chết đi từ lâu rồi.

Anh ta bác sĩ nên không thể không biết được những phản ứng trước khi một người nhắm mắt xuôi tay.

Mai Uyển Phương đang chờ được gặp mặt anh ta nên dù đau ốm bệnh tật có tra tấn đến mức nào đi nữa thì bà vẫn cố giữ lại một hơi thở, không cam lòng chết đi.

Thế nhưng bây giờ tâm nguyện của bà xem như đã được hoàn thành nên tối qua bà mới rời khỏi thế giới này, hơn nữa khóe môi còn mỉm cười, xem ra bà đã đi vô cùng vui vẻ.

Anh ta còn chưa kịp ở bên bà ấy được bao không, không ngờ bà ấy đã vội vàng qua đời.

Lệ Nghiêm cắn răng thật chặt mới giữ cho mình không sụp đổ, anh bình tĩnh và lý trí hơn Tiền Cao Ban nhiều.

Anh ta đắp chiếc chăn mỏng lên mặt Mai Uyển Phương, tự tay làm giấy xác nhận tử vong cho bà.

“Đưa bà ấy về đi.” Cuối cùng Lệ Nghiêm cũng mở miệng nói, giọng anh khàn khàn và nặng nề mang theo vẻ đau đớn không thể tả được thành lời.

Cuối cùng Tiền Cao Ban chỉ có thể đưa bà ấy về, Cô Yên luôn ở bên cạnh Lệ Nghiêm, sợ anh ta không thể gắng gượng nổi.

Anh ta đi một mình tới lối thoát hiểm, đẩy cánh cửa nặng trịch ra, vùi mình vào trong bóng đêm.

Cố Yên muốn đi vào nhưng lại

bị người phía sau cánh cửa ngăn cản. “Em đừng vào đây, anh muốn được một mình trong chốc lát.”

Cố Yên nghe thế thì cứng đờ rụt tay về.

Lệ Nghiêm muốn bình tĩnh lại thì cô ấy sẽ ở bên ngoài yên lặng chờ.

Cô ấy không thể để anh ta một không gian đơn độc một mình được, cô ấy sợ Lệ Nghiêm sẽ xảy ra chuyện.

Anh vừa mới đưa ra quyết định chấp nhận Mai Uyển Phương, không ngờ bà ấy lại ra đi như thế thì bảo anh không đau thể nào cho được.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyễn Doanh ở trong đó thật lâu mới bước ra, đến nhà họ Tiền.

Chồng Mai Uyển Phương vội vàng trở về, đó là một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi xuất, vẻ mặt cực kì mệt mỏi.

Bây giờ Lệ Nghiêm mới biết được tình hình gia đình Tiền Cao Ban, bố cậu ta là một người cực kì nghèo trong thôn, không có người nào bằng lòng gả cho ông ấy nên đến bốn mươi tuổi ông ấy vẫn chưa kết hôn sinh con.

Ông ấy nhìn thấy Mai Uyển Phương mất hồn lạc phách, Mai Uyển Phương vừa mới mất chồng, đã không chịu nổi cú sốc đó rồi sau đấy còn vứt bỏ cả đứa con của mình nên thần kinh hơi bất thường.

Khi đó ông ấy nghĩ bà là một người ngốc nên muốn cưới bà về làm vợ, sinh cho mình một đứa con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK