Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hồi lâu không thấy phản hồi, anh ta nghi ngờ mà đi lùi lại.

Thấy khúc quanh, ai đó bất ngờ lao vào húc thẳng vào người anh ta khiến cho anh ta giật bản mình “Ah..”

Phó Minh Tước giả vờ che mặt, giả vờ đau.

đớn và hít sâu một hơi Đối phương cũng vì vậy mà không nhìn thấy mặt của anh ta.

“Sao anh lại đi chậm như vậy, nhanh lên, đây là lần đầu tiên Vương phi mới giao nhiệm vụ cho chúng ta, chúng ta nhất định không được phạm sai lầm”

Phó Minh Tước liên tục gật đầu, theo sát ở phía sau, đối phương cũng không có phát hiện.

Chẳng bao lâu thì bọn họ đã đến đích, đó là một ga ra mà những người bàn giao đã chờ sẵn.

Sau đó hai người bọn họ lên xe, Phó Minh Tước chủ động ngồi ở phía sau “Anh làm gì vậy?”

“Nhìn…”

Anh ta cố ý đè thấp giọng nói, nói một cách mơ hồ.

Vân bụm mặt như cũ, giả vờ đau đớn.

“Cũng đúng, thật sự cũng phải nhìn xem”

Người ở trước mặt lên xe, giục anh ta nhanh lên một chút.

Phó Minh Tước lên xe và nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang ngất xỉu.

Cô giống như đang ngủ, sắc mặt còn rất đỏ.

Phó Minh Tước thấy mặt của cô, khoảnh khắc đó dường như nhìn thấy được Ngọc Diệp.

Chiếc váy cưới của Nữ hoàng ở trên ngực đã nhiễm nhiệt độ cơ thể, như thể nó có một sinh mạng Nếu như Ngọc Diệp mặc chiếc áo cưới này vào thì sẽ như thế nào đây?

Chiếc xe nhanh chóng được đi qua cửa cung điện và phóng hết sức ra ngoài.

“Chúng ta phải đi đâu?”

Phó Minh Tước hỏi.

“Anh mất trí nhớ rồi à? Vương phi sai chúng ta tìm một chỗ, sau khi cưỡng hiếp xong thì giết cô ấy! Khi đó thi thể sẽ bị phơi bày, gây rúng động giới truyền thông và hủy hoại cô ấy”

“Vương phi? Lòng dạ của Lucia thật sự ác độc, cô ta lại có thể chọn ngày hôm nay để ra tay”

Phó Minh Tước khẽ nheo mắt lại, đáy mắt phượng sâu thắm như băng lạnh.

“Anh làm sao vậy? Tôi thấy anh hình như: không muốn sống nữa, anh mà cũng dám gọi thẳng tên của Vương phi à?”

“Lúc này rồi mà còn quan tâm đến người khác? Còn không bằng quan tâm cái mạng nhỏ của mình nhiều hơn đi”

Phó Minh Tước trầm giọng nói, sau đó một khẩu súng lục đen găm thẳng vào đầu của binh sĩ.

“Dừng xe lại.”

Binh sĩ quá sợ hãi, không nghĩ tới đồng bạn bên cạnh đã thay đổi thành người khác từ lâu.

Người này…Chính là tên trộm đang bị truy đuổi gắt gao ở trong cung điện!

“Anh…Anh là…”

“Tôi đếm tới ba, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK