Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Thần nhìn thấy hai người an hem liên tiếp nằm đất thì cau chặt mày, bây giờ anh ta mới thèm đánh giá kỹ Bạch Thư Hân.

Cô gái nhất định không đơn giản, ra tay nhanh chóng, ánh mắt sắc lẹm và mang theo cả vẻ lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là một huấn luyện viên.

Nhưng anh ta dù sao cũng là đàn ông, có ưu thế vê sức mạnh hơn. Anh ta lại có phòng bị nên nhất định sẽ không trúng đòn.

Anh ta siết chặt hai nắm đấm, lắc qua lắc lại đầu tạo ra tiếng kêu răng rắc.

Đó là tiếng khớp xương răng rắc, nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy anh ta khí thế bừng bừng, anh còn định bảo vệ Bạch Thư Hân nhưng không ngờ lại bị Bạch Thư Hân đẩy thẳng ra.

“Đừng ngăn cản bà đây làm việc, bọn chúng đánh anh thành như vậy, hôm nay tôi nhất định sẽ đánh bọn chúng thành đầu heo. Tưởng to con cơ bắp mà người khác sợ sao?”

Bạch Thư Hân đã từng học võ, sở trường nhất là các đòn khóa khớp.

Lúc đầu là Lệ Nghiêm phải xin xỏ một vị quân nhân già rất lâu, ông này thấy Lệ Nghiêm quá phiền phức thì mới đồng ý dạy cho cô một ít để phòng thân.

Bạch Thư Hân là con gái, vóc dáng và thể lực đều có sự chênh lệch rất nhiều so với đàn ông nên cô phải học tận dụng được thời cơ để ra tay.

Bạch Thư Hân né nắm đấm của đối phương, những chiêu tiếp theo đều nhắm vào những điểm yếu của đối phương như tim, khuỷu tay, đầu gối hoặc cổ..

Cuối cùng cô quét chân, khiến cho tên kia ngã rầm xuống đất, phát ra một âm thanh rất lớn.

Bạch Thư Hân thở hơi dốc, mồ hôi cũng chảy ra đầm đìa.

Cô lau mồ hôi trên đầu, nắm đấm rơi lên khuôn mặt người đàn ông kia như mưa.

“Mày dám bắt nạt người khác sao? Bà đây mà mày cũng dám làm nhục sao? Con mẹ nó mày có xứng không? Hôm nay bà mày nhất định phải cho mày hối hận, nếu như mày về đến nhà, mẹ mày còn nhận ra mày thì tao đổi họ tao sang họ mày luôn.” “Mày xem tao có tát mày một phát cho mày dính tường luôn không. Đồ rác rưởi, người của tao mà mày cũng dám động vào sao?”

“Khốn nạn!”

“Phế vật!”

“Đi chết đi!”

Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy Bạch Thư Hân hiện tại, hết tay trái rồi đến tay phải ra đòn, cảm thấy không có gì vui hơn.

Vừa nãy cô còn thở không ra hơi mà bây giờ giống như rồng hổ còn sống vậy.

Hổ…

Đúng thật sự là giống mẹ hổ.

Bạch Thư Hân dạy dỗ ba người bọn chúng xong thì tay cũng phù đỏ lên, cô đau đến mức hít thở gấp gáp.

Cô nhìn đám học sinh đang ngây người ra bất ngờ nói: “Ba tên phế vật này đến một người phụ nữ còn không đánh lại được thì mọi người còn học làm gì nữa? Còn không mau đi lấy lại tiền học đi, đừng làm lãng phí thời gian” Cuối cùng, cô kéo Ôn Mạc Ngôn rời đi.

Lúc ra cửa, cô bị lễ tân ngăn lại, lễ tân còn gọi người tới.

“Chính là cô ta đã đánh giáo viên của chúng ta, mau bắt cô ta đưa lên đồn cảnh sát.”

Ôn Mạc Ngôn lập tức trở nên căng thẳng: “Người là do tôi đánh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK