Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe nói, vợ chồng hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

“Cơm nước xong thì để cho Ngôn Hải đưa con trở về, trên đường chú ý một chút.”

“Dạ, con cảm ơn bà chủ, lần sau con nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật…”

Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Thanh ngắt lời.

“Bác biết quan hệ của con và Cố Gia Huy thân thiết, bác cứu con cũng không phải vì lời cảm ơn của con. Dù cho không phải là vì con trai của mình thì cũng là bác và con có duyên, vừa lúc bị bác gặp phải việc này. Tạ lễ thì không cần, việc này cho qua như vậy đi.”

“Vâng, bà chủ.”

Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn nhận lời.

Tuy rằng bà chủ Ngôn nói không cần tạ lễ, không muốn theo khuôn sáo cũ, nhưng phần tâm ý này cô vẫn cần phải cất giữ trong tâm.

Về sau hễ là chỗ nào cần tới cô, cô nhất định vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Một bữa cơm kết thúc, bà chủ Ngôn đuổi Ngôn Hải, đưa Hứa Minh Tâm trở về.

Cùng lúc đó, cũng để cho người được an bài trong chỗ tối đều hành động.

Ngôn Hải đưa Hứa Minh Tâm trở về, sau khi trở về liền hỏi: “Bố, bố tra ra là ai làm chưa? Tai họa như vậy tuyệt đối không thể nhân nhượng, bằng không, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, Minh Tâm ở thủ đô sẽ rất nguy hiểm.”

“Chuyện này con không cần nhúng tay, có mẹ và bố con xử lý, con lên lầu dọn dẹp một chút, không lâu nữa là con đi rồi.”

Thẩm Thanh thay đổi hình tượng người mẹ trước đó, có vẻ có chút nghiêm túc.

Nếu không phải con trai một lòng say mê, yêu thích con bé này thì bà tuyệt đối sẽ không bày ra vẻ mặt hòa nhã như vậy.

Kỳ thật Ngôn Hải cũng không muốn ra nước ngoài, lần này cũng là do bà sắp xếp.

Hai đứa chỉ khi không gặp mặt mới có thể chặt đứt những niệm tưởng đó.

Ngôn Hải còn muốn nói thêm cái gì lại bị bố anh đuổi đi.

“Yên tâm đi, có bố ở đây rồi, làm sao bố lại để người trong lòng con bị thua thiệt được? Mau về phòng đi, đừng ở chỗ này quấy rầy mẹ con, mẹ con đã bị con chọc tức đến mức nếp nhăn hiện đầy ra rồi kia.”

“Kìa bố…vậy thì nhờ bố.”

Ngôn Hải liếc mắt nhìn bố một cái, lúc này mới buông tha đi lên lầu.

Ngôn Dương đi đến phía sau Thẩm Thanh, giúp bà xoa bóp huyệt thái dương.

Mỗi lần bà phiền lòng, đầu đều sẽ đau.

“Em quá mức hà khắc đối với con rồi, ai cũng có lúc có mối tình đầu. Con trai thích người ta, cũng đã hứa sẽ khống chế được tình cảm của mình, thế nhưng em lại muốn đưa con trai ra nước ngoài chịu tội. Không được nhìn thấy con trai nữa chẳng lẽ em không đau lòng sao?”

“Mối tình đầu thời niên thiếu mới là điểm chết người, nó có thể khống chế không? Làm sao có thể! Chỉ sợ mỗi ngày ở trường học nhìn thấy Hứa Minh Tâm, rễ tình đậm sâu, đến lúc đó muốn quên cũng không thể quên được!”

“Em đúng là không tin tưởng con trai chúng ta, con hiểu chuyện như vậy, khẳng định sẽ…”

Ngôn Dương còn muốn nói tốt cho con trai, mà Thẩm Thanh lại mất dần kiên nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK