Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chết tiệt”

Cố Gia Huy không muốn lãng phí thời gian với anh ta, sải bước lao ra ngoài.

“Các người cũng giúp cô ấy lừa tôi, nếu như Minh Tâm xảy ra chuyện gì, tôi sẽ xé xác các người.”

Khi đi qua Gordon và bếp phó, anh trừng mắt với bọn họ, toàn thân đầy khí tức đáng sợ.

Hai người nhìn nhau, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Bọn họ đã già rồi, không thể giữ được cái mạng già này, thật sự sống quá vất vả mà.

Cố Gia Huy lập tức bảo thư ký điều tra hành tung của Hứa Minh Tâm, phát hiện cô đặt vé máy bay về Đà Nẵng lúc hai giờ mười phút.

Khoảng cách từ đây đến sân bay không quá mười mấy phút, bây giờ máy bay chắc đã chuẩn bị cất cánh rồi, anh muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Lập tức liên lạc với máy bay tư nhân, tôi muốn đến Đà Nẵng cùng giờ với em ấy. Ngoài ra, giúp tôi điều tra xem bên kia thế nào rồi, chú An đâu?”

“Vâng, tôi lập tức đi điều tra”

Cố Gia Huy lập tức đến sân bay tư nhân, thư ký đã đợi ở đó rồi.

Quả thật Đà Nẵng xảy ra chuyện, caa bị đánh ngất đi, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện rồi.

Cố Hy bị Lucia đưa đi, trước mắt không rõ tung tích, may mà caa không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Cố Gia Huy nhận được tin tức này, vô cùng lo lắng.

Hứa Minh Tâm vừa xuống máy bay, lập tức làm theo chỉ thị của Lucia.

Cô không biết, vậy mà lại có người đến trước cô.

Lucia vừa lên máy bay, Jane đã đi theo sau, đi chuyến bay tiếp theo.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa tiếng mà thôi.

Lucia đưa người đến một nhà máy cũ bỏ hoang, người trong tay cô ta đã bị giết rất nhiều.

Nhưng bởi vì trong tay cô ta có con tin, cho nên Jane vẫn luôn không ra tay tàn nhẫn.

Lucia làm gì còn dáng vẻ Vương Phi cao quý nữa, lúc này đầu tóc cô ta bù xù, mắt nứt ra, quần áo sang trọng cũng loang lổ vết bẩn.

Cố Hy đang khóc, nhưng âm thanh có chút khàn, còn có chút ho khan.

Một đứa nhỏ chưa đến một tuổi, sao có thể chịu được nhưng quăng quật như thế chứ?

Người của Lucia đã bị vây quanh, Jane đứng phía sau, nhìn xuyên qua đám người, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Lucia, tôi thật sự xem thường cô rồi, tôi vẫn luôn nghĩ Lance là đối thủ của tôi, không ngờ cô mới phải. Thích cảm giác thao túng phía sau sao? Tư vị bây giờ, thích không?”

“Mày im miệng cho tao” Lucia thất thố gầm lên, cầm trên tay một khẩu súng lục đen.

Tay cô ta, bởi vì sợ hãi mà run rẩy dữ dội, có chút không nắm được báng súng.

“Đều là bọn mày ép tao, đều là bọn mày ép tao. Thứ tao muốn không hề nhiều, tao chỉ muốn ở cùng Cố Gia Huy. Rõ ràng tao chỉ cách thành công một bước, nhưng Lance quá ghê tởm, vậy mà lại dập tắt hy vọng cuối cùng của tao, nó đáng chết, mày cũng đáng chết”

“Gia tộc Kettering này hoàn toàn không nên tồn tại, tại sao đàn ông có thể kế thừa gia nghiệp, mà phụ nữ lại phải trở thành vật phẩm hy sinh, dùng để liên hôn chứ?”

“Tao gả cho người đàn ông không yêu thì thôi đi, Charles còn là bùn nhão không trát được tường, cái này không dám cái kia cũng không dám, nhưng gia tộc lại rất lợi hại, chỉ biết diệt sạch các quan chức nội các: Cho nên, khi Halley tiến vào Hậu cung, việt chính là chạy trốn ra ngoài.

Cô ta quá hiểu Charles rồi, vì để bảo vệ cho mình, nhất định sẽ bán đứng cô ta.

Cô ta không muốn chết.

Cô ta nghĩ đến một con đường sống, cho nên không ngừng đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK