Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ấy cũng rất hài lòng với Quý Thiên Kim, vì vậy nên liền sảng khoái mà đồng ý lập tức.

Nhưng sau khi Cố Yên biết được chuyện này thì đã không ngừng cãi nhau, gây loạn với ông, thậm chí còn nhất mình vào trong phòng rồi tuyệt thực. Vậy mà hôm nay, cô ấy lại cả gan bỏ nhà đi chạy trốn, hơn nữa còn thu dọn đem theo cả một đống hành lí.

Ông cụ tìm không thấy được người đầu, liền gọi điện đến hỏi xem bọn họ có ai nhìn thấy con gái của mình ở đâu không.

Nhưng mà bọn họ chẳng hề thấy.

Hứa Minh Tâm bỗng dưng nghĩ đến một người, lập tức gọi điện đến cho Quý Khiêm.

“Anh ba, Ngọc Vy bỏ nhà chạy trốn rồi, anh có biết tin này không vậy?”

“Anh biết, là anh giúp cô ấy ra ngoài bỏ đi đó.” Quý Khiêm bình thản cự độ mà đáp lời: “Bây giờ cô ấy đang ở đây cùng với anh này, cô ấy muốn đi tìm Lệ Nghiêm để hỏi cho rõ ràng mọi việc ra lẽ. Em nói không sai, trong tim của cô ấy bây giờ quả thực đã trống rỗng một mảnh rồi, không có năng lực yêu người khác. Cô ấy đã đề ra ước pháp tam chương với anh rồi, bọn anh đi tìm Lệ Nghiêm kia lấy lại khoảng trống ấy về đây đã, nếu mà tìm về được thì cô ấy sẽ kết hôn với anh.

“Bây giờ…Anh phải đưa cô ấy rời đi ngay lập tức.”

“Bác sĩ Nguyên không phải đang đi thực hiện một nhiệm vụ rất nguy hiểm hay sao? Ngọc Vy à, có phải là có nguy hiểm rồi không?”

“Sẽ có, nhưng anh đã nhờ người khác chăm sóc tốt cho cô ấy rồi. Đây là con đường mà bản thân cô ấy đã chọn, anh chỉ có thể giúp cô ấy được đến đây thôi. Anh đến sân bay rồi, khi nào về rồi nói chuyện sau đi.”

Quý Khiêm vội vội vàng vàng nhanh chóng cúp đi điện thoại, dứt khoát dừng lại, nhìn về hướng người con gái xinh đẹp mỹ miều ốm ốm kia.

Cô ấy đang nhìn anh, cảm kích vạn phần: “Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn anh, anh đang giúp đỡ cho em, cũng như tạo ra cho bản thân mình một cơ hội cuối cùng vậy. Nếu em đi tìm Lệ Nghiêm được rồi, muốn cùng anh ta nối lại tình xưa, anh cũng sẽ yên lòng mà chúc phúc cho em với cậu ấy. Còn nếu em chịu dứt khoát cắt đứt được đoạn tình duyên trước đây, tìm lại được con tim của mình, quyết định ở lại bên cạnh anh, thì đối với anh, đó là một chuyện cực kỳ tốt.

“Được thôi, em cũng rất muốn biết được rốt cuộc trái tim của em nghĩ như thế nào đấy, em nghĩ rồi, chỉ có Lệ Nghiêm mới cho được em một câu trả lời.”

Cố Yên dùng lực gật đầu, định rằng sẽ tự đối mặt với đoạn tình cảm đã đánh mất ấy của mình. Mà rõ rệt nhất chẳng qua cũng chỉ là Nguyễn Doanh mà thôi.

Mà việc đầu tiên của cô là phải đi đến quân đồn trú của lúc trước kia, đi hỏi xem người khác rốt cuộc cô là Nguyễn Doanh những năm này đã trải qua như thế nào.

Bước tiếp theo, là đi đến Vikla để tìm Lệ Nghiêm.

Cô mở toang cửa xe, muốn bước đi xuống, nhưng lại không muốn anh cứ mãi nằm chặt lấy tay mình

Miệng thì nói ngay thẳng lắm, nhưng thân thể…thì rất thành thực.

Cố Yên cảm nhận được sức mạnh và hơi ẩm truyền đến từ đôi tay to lớn của anh ấy đang giữ chặt lấy tay mình, dùng lực mạnh mẽ.

Như thể gồng đến sức cùng lực kiệt, lại muốn níu giữ cho bản thân mình.

Cô run rẩy cả lên, cố gắng dùng lực bình tĩnh lại, “Em xin lỗi, Quý Khiêm…Nếu cứ như thế này, thì chúng ta gần như sẽ không có kết quả được đâu.”

Quý Khiêm nghe xong, mấy ngón tay run rẩy kịch liệt đến ngỡ ngàng, sau đó chầm chậm buông ra.

Cô không dám quay đầu lại nhìn, liền mở toang cửa xe, dứt khoát bước ra ngoài.

Nhưng giọng nói thống khổ kia của Quý Khiêm lại tiếp tục văng vắng vọng lại từ phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK