Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm nghe thấy những câu nói này thì trố mắt đứng nhìn.

Đây chính là Cố Gia Huy mà cô biết sao?

Một con người bày mưu lập kế, quyết thắng thiên lý, sát phạt một cách quả quyết nhưng bây giờ lại tức giận giống như một đứa trẻ?

Nhưng ngay lập tức cô đã hiểu ra.

Môi một người đề có hai gương mặt, một mặt trưởng thành và một mặt là trẻ con.

Ngay cả Cố Gia Huy mạnh mẽ cũng không phải là ngoại lệ. Bê ngoài anh trưởng thành chín chắn, không ai có thể địch lại anh được và cho người †a cảm giác rất an toàn.

Nhưng trước mặt cô, anh có thể không kiêng nể gì cả mà quấn quýt cô, ôm lấy cô giống như một đứa trẻ.

Anh có thể trưởng thành trước mặt mình và cũng có thể cho mình thấy mặt yếu đuối nhất của anh mà không kiêng nể gì cả.

Anh không cần sự an ủi của người khác, anh chỉ cần một cái ôm của mình.

Bởi vì cô chính là người thân thiết gắn bó nhất của anh.

Hai người họ là vợ chồng, những lời nói thật lòng thật dạ anh đều nói cho cô nghe.

Trong lòng cô lập tức mềm nhữn, lúc này mới là nguyên nhân ngày hôm nay anh đến tận nhà sao?

Cô bất lực thở dài một hơi, sau đó đưa chủ động vươn cánh tay ra và ôm lấy cổ của anh.

“Vậy được rồi, tối hôm nay anh ở lại đây đi, coi như là em cho anh uống viên thuốc an thần vậy. Cố Gia Huy, trong mắt em không có ai có thể so được với anh cả. Một khi gặp được người tốt nhất, chúng ta sẽ không dễ dàng gì chấp nhận được người nữa.”

“Cố Gia Huy, anh đã biến em trở thành người kén chọn.”

“Minh tâm à, cảm ơn em vì trong lòng em anh là người tốt nhất. Anh sẽ cố gắng trở nên tốt hơn.”

“Chẳng phải anh từng nói chúng ta không cần khách khí như vậy sao?

Được rồi, anh đi tắm đi, không còn sớm nữa.”

Cuối cùng cô vân mềm lòng. Nhìn gương mặt tái nhợt của anh, nhìn dáng vẻ tiêu tụy của anh, cô rất muốn ôm anh ngủ một giấc.

Hai người họ đã lâu lắm rồi không chung chăn chung Cối.

Cô tìm cho anh một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, gõ cửa phòng tắm một cái.

“Em vào đi.”

Cô tưởng anh đã tắm xong rồi nên mới để cho mình đi vào, không ngờ đẩy cửa đi vào thì thấy anh vẫn còn đang tắm dưới vòi hoa sen.

Giây phút nhìn thấy cơ thể anh, cô ngẩn người. Phản ứng đầu tiên chính là rời đi, “sâm” tiếng cửa đóng lại vang lên.

Cô ngẩn người, Cố Gia Huy cũng ngẩn người ra.

“Em làm gì vậy?”

Tiếng hỏi của anh vang lên từ bên trong phòng.

Cô lập tức đã phản ứng lại được.

Đây là người đàn ông của mình, hai người cũng chưa ly hôn thì có gì mà cô không thể nhìn chứ?

Bây giờ mình xấu hổ cái gì? Đã kết hôn hơn một năm, cũng suýt chút nữa có con rồi, mình còn lập dị cái gì chứ?

Cô điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi lại đẩy cửa vào một lần nữa: “Hình như vừa nãy em không mang theo não. À, quần áo của anh đây, anh thay đi”

Cô đưa quần áo lên phía trước, đôi mắt lơ đãng quét qua chỗ nào đó.

Thứ bé nhỏ này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK