Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mắt của bà ta lã chã rơi, bàn tay run rẩy đưa ra vuốt ve khuôn mặt của cô.

“Con … con đã lớn tới vậy rồi sao? Còn gả cho người ta rồi sao?”

“Vâng, mẹ, con nhớ mẹ lắm”

Cố Yên ôm chặt lấy Úy Như, hai người phụ nữ cứ như vậy mà ôm nhau khóc.

“Ngọc Vy, đừng khóc nữa, sức khỏe của mẹ không được tốt. Người một nhà gặp nhau thì phải vui vẻ chứ, em mau giới thiệu chồng em đi nào! Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên em rể tới đây mà!”

Cố Trường Quân mở miệng nói.

Cố Trường Quân cũng có quay về Đà Nẵng vài lần, hai người sớm đã gặp mặt qua.

Cố Yên lau nhanh đi nước mắt, giới thiệu Lệ Nghiêm với mọi người.

“Hai người đều là bác sĩ cả sao? Vậy thì còn gì bằng, đúng là chuyện tốt mà”

“Bọn con đều là bác sĩ khoa ngoại, nếu như hiểu một chút về bệnh tâm thần thì tốt”

Cố Yên buồn bã nói.

“Mẹ không sao cả, nhìn thấy các con từng đứa một lập gia đình, trong lòng mẹ vui lắm. Hôm nay mẹ đích thân xuống bếp nên nếu như không ngon các con cũng không được chê đâu nhé.”

Úy Như vô cùng vui vẻ, đích thân xuống bếp. Sau khi bà ấy rời đi, Cố Gia Huy mới giới thiệu Tạ Quế Anh và Edward.

“Cô chính là người vẫn luôn theo dõi bệnh tâm thần của mẹ tôi sao?”

Cố Yên khẽ nhếch mày nhìn Tạ Quế Anh.

Không biết tại sao, khuôn mặt của cô ta lại trông vô cùng vô tội, một khuôn mặt vô cùng vô hại, đáng lẽ ra phải khiến cho người khác cảm thấy thoải mái mới phải chứ.

Nhưng mà đôi mắt đó lại quá mức lanh lợi, dường như có thể nhìn thấu được tất cả, lộ ra bộ dạng thông minh, lanh lợi.

Cố Yên cũng là người đã từng trải qua vô vàn sóng gió, nữ quân y cũng thường xuyên có qua lại với sĩ quan quân đội, nên cũng đã gặp qua không ít loại người.

“Không đúng, bây giờ phải gọi cô là em gái mới phải, hình như bố tôi nhận cô làm con nuôi rồi phải không, chúng ta cũng coi như là ngang vai vế với nhau rồi nhỉ”

“Đúng không anh?”

Cô lại quay qua phía Cố Gia Huy mà hỏi.

“Ừm Cố Gia Huy sờ sờ mũi, lạnh nhạt lên tiếng.

Nếu như Cố Yên không nhắc nhở, thì suýt chút nữa anh đã quên mất chuyện này rồi.

Khoảng thời gian gần đây trí nhớ cố chút không tốt, công việc cũng chậm trễ hơn rất nhiều.

Người tỉ mỉ cẩn thận như Cố Đình Sâm vậy mà lại nhận một người ngoài làm con nuôi, khiến cho mọi người đều vô cùng bất ngờ.

Nhưng khi đó, vẫn chưa điều tra rõ ràng được Tạ Quế Anh rốt cuộc là người như thế nào.

Tùy tiện như vậy, dường như làm chuyện gì cũng không cần phải suy nghĩ, hành vi hết sức kỳ lạ.

“Tôi đâu dám xưng cùng vai vế với cô Ngọc Vy đây, cô được nhà họ Cố nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, mà tôi dù sao thì cũng chỉ là một người ngoài. Chỉ là ông ấy thấy tôi chăm sóc cho bà chủ Cố lâu như vậy, nên muốn bù đắp cho tôi một chút mà thôi”

“Bù đắp cũng không ít nhỉ, cô chủ thứ năm của nhà họ Cố, cô cũng vất vả quá nhỉ. Không sao, đừng lo lắng, mọi người đều là người một nhà cả, cô lại còn là người trực tiếp điều trị bệnh cho mẹ tôi, tôi cũng vô cùng cảm kích. Chúng ta cũng được xem là người cùng ngành, nếu có thời gian rảnh rỗi thì tới chỗ tôi, tôi sẽ khám tổng quát cho cô, đừng ngại”

“Được thôi, cùng ngành dễ nói chuyện”

Cô ta vừa cười vừa nói.

Lúc bọn họ nói nói cười cười, Cố Gia Huy đã kéo Lệ Nghiêm lên thư phòng ở tầng trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK