Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta ho khan một tiếng, một giây sau đã thấy Ôn Mạc Ngôn gắp thức ăn vào trong chén để cô ta ăn lót dạ.

Trên xe vì mãi suy nghĩ nên cô ta vẫn chưa uống sữa chua anh đưa.

Đúng là bụng rỗng uống rượu thật tệ.

Bạch Thư Hân cảm ơn nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy cái con người trước mặt cũng không quá kém như tưởng tượng.

Qua ba tuần rượu, mọi người đã có men say. Có người chưa đủ trình đã chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Ngược lại Bạch Thư Hân không đến nỗi nào bởi phần lớn đã vào bụng Ôn Mạc Ngôn.

Một tới hai đi, tổng giám đốc bên kia cũng nhìn ra tâm ý của Ôn Mạc Ngôn nên càng gây khó dễ.

Tổng giám dốc tự mình đứng dậy mời rượu Bạch Thư Hân mà xem nhẹ Ôn Mạc Ngôn.

“Ông Mộc à, không ngờ phòng kế hoạch của mọi người lại có một cô gái duyên dáng đến thế, vậy mà trước kia không dẫn đến uống rượu với tôi.”

“Mới tới.” Trưởng phòng cười ha hả: “Ông cũng đừng ức hiếp cô ấy, hai ta còn làm việc lâu dài với nhau mà.”

“Cũng chính vì hợp tác lâu dài nên trên bàn rượu phải uống cho vui. Không uống cho vui, tôi sẽ chẳng kí hợp đồng đâu.”

Tổng giám đốc đi đến trước mặt Bạch Thư Hân tỏ rõ ý đồ.

Bạch Thư Hân biết ly rượu này không thể không uống, chuyện làm ăn này không thể vì cô ta mà vuột mất.

Cô ta đứng dậy, nở nụ cười rồi phóng khoảng uống sạch.

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Thư Hân chưa từng biết sợ ai, huốn chi là một ly rượu thôi mà.

“Tổng giám đốc Lưu à, tôi là một cô gái, ông là một người đàn ông. Tôi uống một ly thì ông phải uống ba ly nhé.”

“Cô gái này thật biết nói chuyện, tôi uống hết!”

Tổng giám đốc vui vẻ ngửa đầu uống ba ly.

Vừa uống một ly nhưng bụng của Bạch Thư Hân như bị lửa thiêu.

Tửu lượng của tổng giám đốc tốt nên đòi uống nữa.

Cứ như vậy, Bạch Thư Hân bị chuốc rượu.

Ngay lúc cô ta sắp không chịu nổi thì Ôn Mạc Ngôn chợt đứng dậy quơ tay làm rớt ly.

Rượu đổ lên váy khiến cô ta la lên.

“Anh không cố ý.”

Ôn Mạc Ngôn đứng dậy, xấu hổ nói. “Không sao không sao, để Hình Tiêu dẫn cô ấy vào phòng vệ sinh”

Trưởng phòng thuận tay dẫn Bạch Thư Hân đi khỏi.

Bạch Thư Hân biết ơn, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại đáng tin đến thế.

Chỉ là cô Hình gì đó có thái độ rất khó chịu.

Đẩy cô ta vào phòng vệ sinh, còn mình đứng bên ngoài nói: “Cô nhanh lên đi, tôi không có thời gian.”

Đầu óc của Bạch Thư Hân choáng váng, cô ta cũng lười so đo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK