Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói thì là nói như vậy nhưng em vẫn thích có hai đứa con ở trong nhà, cũng đâu phải nhà mình nuôi không nổi đâu”

“Không được, chỉ cần có một đứa là được rồi, anh không muốn đặt em vào tình thế nguy hiểm một lần nữa. Sinh con cực kỳ đau đớn, lúc em đau đến chết đi sống lại ở trên xe mà anh lại chẳng giúp ích được gì, loại cảm giác tt lày chỉ nên trải qua một lần là đủ rồi, anh không muốn phải nếm trải thêm một lần nào nữa”

“Thằng bé sẽ không cô đơn đâu, em đã quên là còn có Thiên Âu à, để hai anh em bọn nó chơi với nhau là được rồi.”

“Ai, nếu là con gái thì em có thể lựa chọn một người chồng tốt cho nó rồi, còn bây giờ thì phải lo chuyện cưới vợ cho thăng bé kia kìa.”

Cố Gia Huy nghe vậy thì mỉm cười đầy dịu dàng mà nhìn cô: “Chuyện này ít nhất cũng phải chờ thêm hai mươi năm nữa, em lo lắng sớm như vậy làm gì?”

“Vậy cũng không thể bỏ mặc được, lỡ như con chúng ta giống anh tới hai mươi tám tuổi mới đi bạn gái, ba mươi tuổi kết hôn rồi đến năm ba mươi mốt tuổi mới có con thì làm sao, đến lúc đó em đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Em muốn nhìn thấy thằng bé nên người rồi kết hôn sớm một chút, sau đó có thể cùng vợ con sống hạnh phúc đến trọn đời.”

“Minh Tâm, nếu em mà còn như vậy thì anh thật sự phải sinh lòng ghen tị với nhóc con còn chưa dứt sữa này đấy. Mấy ngày hôm nay em chẳng mấy khi gọi tên anh, vậy mà cứ mở miệng ra là nhắc đến nhóc thúi kia, anh ghen rồi đó.” Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, địa vị trong nhà của anh rõ ràng đang có xu hướng giảm xuống.

Hứa Minh Tâm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh mà thản nhiên nở nụ cười, cô xoay người kiễng mũi chân nhẹ nhàng mà hôn lên môi anh một cái. Cô biết Cố Gia Huy vẫn luôn tự trách bản thân mình vô dụng không thể vào phòng sinh cùng cô vượt cạn, dù sao khi đó cô đã đau đớn đến hôn mê nên cũng không biết đứa bé ra đời thế nào, mà chồng của cô vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ và an ủi hai mẹ con cô chưa bao giờ buông tay.

Dù trời có sập xuống thì anh vẫn sẽ mãi mãi đứng trước mặt che chở cho cô, Cố Gia Huy cảm nhận được nụ hôn mềm mại trên môi thì nhịn không được ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, đảo khách thành chủ làm sâu thêm nụ hôn này.

Nụ hôn này vô cùng triền miên, cũng vô cùng nồng nhiệt.

Trải qua biết bao lần sống chết có nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ có thêm một thành viên mới, chuyện này có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.

Một lúc lâu sau Cố Gia Huy mời rời khỏi môi cô, khiến Hứa Minh Tâm há miệng không ngừng thở dốc, anh cũng không thèm khách sáo hơi dựa vào trán cô nói: “Đã hôn nhiều lần như vậy mà em vẫn chưa biết lấy hơi sao?”

“Lúc đó đầu óc em trống rỗng làm gì còn tâm trí để suy nghĩ nữa chứ?” Cô lè lưỡi khẽ mỉm cười, sau đó bất đắc dĩ nói.

“Được rồi, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi cho tốt, thắng bé luôn ở đây nên ngày nào cũng có thể đến thăm còn bây giờ thì phải chăm sóc tốt cho bản thân trước đã”

“Thật ra thằng bé rất đáng yêu nha”


“Rõ ràng rất xấu mà” Cố Gia Huy than thở.


“Xí, có gương mặt đẹp trai của anh ở đây thì thằng bé sao.


có thể xấu cho được? Chờ thêm một thời gian nữa là sẽ ổn thôi”


“Ừm, đi thôi, thằng bé cũng buồn ngủ rồi kìa” Cố Gia Huy thản nhiên nói nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ đến một chuyện, lỡ như sau này ngoại hình của đứa bé kia không quá dễ coi thì phải làm sao? Chẳng lẽ anh phải giải thích rằng gen trội kết hợp với gen trội vẫn sẽ sinh ra đột biến xấu sao?


Thật đau đầu mà…


Nếu chỉ số thông minh không được cao thì còn có thể đổ trách nhiệm cho Hứa Minh Tâm, nhưng còn khuôn mặt…


Haiz, anh chỉ đành thở dài một hơi ở trong lòng, hy vọng mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK