Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Thanh Nhã chống lại tâm mắt của anh ta, tim đập thình thịch.

Tập tin âm thanh…

Chị ta gọi điện thoại cho thím Trương, là để ngụy tạo chứng cứ giả cho mình.

Lễ nào… Thím Trương đã ghi âm lại sao?

Chị ta nhướng mày, muốn phản bác, thế nhưng lúc này một chữ cũng không phun ra được. Trong phòng chìm vào yên lặng.

“Chị Cố, sao lần này chị lại không giải thích nữa? Những tài liệu đó đã được gửi hết vào điện thoại di động của tôi rồi, chị Cố có muốn nghe không?”

“Không, tôi không muốn..”

Giọng nói của La Thanh Nhã đã run lên rồi, nhưng Lệ Nghiêm vẫn bật đoạn ghi âm lên.

“Thím Trương, thím là người làm lâu năm ở nhà họ Hứa rồi nhỉ? Tôi muốn nhờ thím một việc, chắc thím sẽ không từ chối tôi đâu chứ?”

“Bà Cố cứ việc dặn dò, nếu tôi có thể làm được thì chắc chắn tôi sẽ giúp bà.”

“Sáng nay thím là người duy nhất chứng kiến mọi chuyện, thím đã tận mắt thấy Hứa Minh Tâm đẩy An Kỳ, hiểu chưa?”

“Ý bà chủ là… muốn tôi hãm hại cô hai ạ?”

“Tôi sẽ cho thím tiền, không biết thím có đi đúng đường không?”

“Tôi… đã rõ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt ạ.”

“Vậy được rồi, tôi sẽ không cắt xén tiền thù lao của thím đâu.”

Đoạn ghi âm ngắn gọn chấm dứt, khi từ cuối cùng chấm dứt thì La Thanh Nhã cũng không đứng vững được nữa, cứ vậy mà ngã khụy xuống đất.

Sắc mặt bà ta tái nhợt như từ giấy trắng, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn chồng mình.

Lúc này vẻ mặt Cố Triệt cũng trầm hẳn xuống, nắm đấm siết chặt lại.

La Thanh Nhã hiểu, bây giờ dù Cố Triệt có ra mặt thì cũng chẳng thể bảo vệ nổi chị ta nữa. Lệ Nghiêm mỉm cười, chuyện này vẫn chưa xong đâu, anh ta nói: “Lúc tôi đưa Minh Tâm đến bệnh viện thì phát hiện ra trên đùi cô ấy còn sót lại vệt tinh dịch, tôi đã đưa cho nhân viên trong bệnh viện xét nghiệm rồi. Những người đàn ông đã từng tiếp xúc với cô Minh Tâm từ hôm qua đến nay đều cần phải đi xét nghiệm để điều tra. Tôi tin là chẳng mấy chốc nữa thì sẽ bắt được kẻ đám hành hung, sàm sỡ cô Minh Tâm đấy.”

Nghe xong câu nói này, Cố Tử Vị cũng sợ đến mức cả người run bắn lên.

Tất nhiên, đó là dấu vết do cậu ta để lại rồi.

Cậu ta quỳ phịch xuống đất, nói: “Không phải tôi… Không phải tôi! Do cô ta quyến rũ tôi, cô ta muốn cầu xin tôi tha thứ nên mới chủ động hiến thân cho tôi!”

“Đúng rồi, do con đĩ đó chủ động quyến rũ con trai tôi!”

La Thanh Nhã biết mình đã không thoát tội được rồi, nên dù thế nào thì chị ta cũng muốn bảo vệ con của mình cho bằng được.

“Con của chị thì có gì tốt, đáng để cho Hứa Minh Tâm quyến rũ chứ? Cố Tử Vị, đây cũng không phải là lần đùa tiên, lần thứ nhất tôi đã bỏ qua không đánh cậu tàn phế rồi, bây giờ cậu lại tái phạm. Cậu nghĩ chú ba của cậu không làm gì được à?”

Cố Gia Huy bước nhanh về phía trước, đến cạnh Cố Tử Vị.

Giày da của anh giẫm mạnh xuống mu bàn tay Cố Tử Vị, còn tức giận ngiến mạnh xuống một lúc.

Cố Tử Vị gào lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, Lã Thanh Nhã thì đau lòng muốn chết, cố gắng hết sức để ddaary chân Cố Gia Huy ra nhưng anh lại vẫn đứng sừng sững ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK