Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ấy giống như không cảm thấy đau đớn, chi biết bây giờ Thầm Thanh đang chảy máu, cần gặp bác sĩ gấp!

Ngôn Minh Hi thấy ông ấy vẫn cố chấp thì là nỗi thêm một phát súng nữa, một phát súng này mạnh mẽ xuyên qua bắp chân của ông ấy.

Ông ấy cảm nhận được sự đau đớn, thân thế không chịu đựng được nữa, cầm một trong quý mộtchân trên đất.

Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục bày ra trước mắt người dân cả nước.

Thân thể Ngôn Dương suýt nữa không trụ được, nhưng vẫn tức giận sử dụng hết sức lực toàn thân ôm Thẩm Thanh thật chặt, không để cho bà ấy bị ngã đau dù chỉ một chút.

Ông ấy ôm chặt giống như đang ôm cả thế giới của chính mình.

Ông ấy dùng bàn tay to lớn của mình che mắt bà ấy lại, ông ấy không muốn để bà ấy nhìn thấy vết máu trên người mình.

“Em đừng sợ… rất nhanh chúng ta sẽ có thể đến bệnh viên rồi…

“Ngôn Dương

Thẩm Thanh khóc không thành tiếng, kiếp này bà còn có thể cần ơn huệ gì nữa cơ chứ?

Đúng lúc này, từ phía sau lưng Ngôn Minh Hi truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

“Dừng tay, nếu không đầu của ông sẽ nở hoa đây.

“Cậu là Ảnh Hoa Bi?”

Ngân Minh Hà nhíu chặt mày, nhiều năm qua Ảnh Họa Bì này vẫn luôn theo dõi hành từng của ông là ởLondon. Hai người cũng ngầm đánh nhau mấy lần, cho nên trong nháy mắt ông ta đã biết người phía sau mình là ai.

Ảnh Hoa Bì đã tiêu tốn công sức cải trang thành vệ sĩ, sau đó không tiếng động yên lặng di chuyển đến phía sau Ngôn Minh Hi.

Hiện tại Ngôn Dương và Thẩm Thanh đều đã bị bao vây, cơ bản bọn họ cũng không dám mạnh động,

Bắt giặc phải bắt vua trước, Ngân Minh Hi không phải là người bị trói buộc tay chân nên cho dù bọn họ có ra tay nổ súng trước thì cũng không có ích gì.

“Thà bọn họ đi, nếu không ông sẽ chết không có chỗ chốn!”

“Người phụ nữ này có thể đi ra ngoài nhưng Ngôn Dương phải ở lại. Nếu không cậu có giết tôi cũng vô dụng, cậu hỏi Ngôn Dương xem có đồng ý hay không.”

“Được, chỉ cần để cho Thầm Thanh ra ngoài, tôi ở đây cũng được.

Ngôn Dương vội vàng nói: “Ảnh Họa Bì, bảo vệ tốt cho Thẩm Thanh, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.

“Sớm… sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trên người của đàn bà, rõ ràng Ngân Minh Hi biết anh để ý đến Thẩm Thanh mới không sợ”

“Ha ha, đúng là thế đấy, nhưng đã thế thì sao chứ? Ngôn Dương có thể làm lơ sự an nguy của Thẩm Thanh à?”

Ngôn Minh Hi nói một cách hả hê. Ngôn Dương cắn răng thật chặt, lạnh lùng nhìn về phía Ảnh Họa Bì: “Dẫn Thầm Thanh đi mau!”

Ảnh Họa Bì nghe vậy, bèn nghiến răng ken két, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ bảo người khác ôm Thẩm Thanh đi.

Thẩm Thanh nắm chặt tay ông ấy, không muốn rời xã, bà ấy khóc đến mức hai mắt đảm lệ mơ hồ: “Nhất định anh phải còn sống mà về, nhất định phải như thế Em… em và con sẽ chờ anh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK