Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 917: Sức mạnh của một đấm


Nửa tiếng sau, Dương Thanh lái xe tới công trường xây dựng Thành Cửu Châu.

Hiện giờ Thành Cửu Châu là dự án lớn nhất của tập đoàn Nhạn Thanh. Mấy ngày trước bị người của Tiết Nguyên Cát tới quấy phá, rất nhiều tòa nhà phải đập đi xây lại.

“Thì ra Thành Cửu Châu cũng là sản nghiệp của sư phụ!”

Quan Duyệt vừa xuống xe đã kinh ngạc thốt lên.

Dương Thanh không thèm để ý, đi thẳng vào trong công trường. Quan Duyệt lập tức đi theo.

Cô ta không hề cảm thấy xấu hổ, nói gì Dương Thanh cũng không đáp, cô ta vẫn tự nói một mình.

“Chủ tịch tới rồi à?”

Sau khi vào công trường, anh nhanh chóng tìm được Lạc Bân.

Dương Thanh gật đầu hỏi: “Công trường đã phục hồi lại bình thường chưa?”

Lạc Bân gật đầu, vui vẻ nói: “Hiện giờ đều đã khôi phục bình thường. Tôi cứ nghĩ lần này chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn, nhưng chuyện lần này lại trở thành một cái quảng cáo miễn phí cho Thành Cửu Châu”.

“Cậu nhìn kìa, đằng trước mấy tòa nhà đã xây xong có rất nhiều streamer đang livestream. Bây giờ có vô số người nổi tiếng trên mạng làm video về Thành Cửu Châu”.

Dương Thanh cũng không ngờ Tiết Nguyên Cát muốn phát hủy Thành Cửu Châu, kết quả lại giúp dự án này nổi tiếng.

Thành Cửu Châu vốn là một tòa thành thương mại đặc biệt kết hợp hai loại phong cách cổ điển và hiện đại, rất dễ trở thành nơi yêu thích của các streamer nổi tiếng.

“Mấy ngày này đã có người tìm tới muốn mua cửa hàng củaThành Cửu Châu, thậm chí còn muốn treo quảng cáo của bọn họ ở đây, nhưng tôi đều từ chối cả rồi”.

Lạc Bân hưng phấn nói: “Đây đều là lợi nhuận nhỏ. Đợi Thành Cửu Châu hoàn thành mới có thể phát huy tối đa giá trị của nơi này”.

Dương Thanh gật đầu: “Ông cứ tự quyết định là được”.

Anh chỉ là một người bỏ tiền đầu tư. Có Lạc Bân giúp sức, anh không cần phải phiền não vì những chuyện này.

Lạc Bân cũng có ước mơ của riêng mình. Có thể nói Dương Thanh đã cho ông ta cơ hội phát triển. Việc anh không muốn nhúng tay vào lại chính là việc ông ta hứng thú nhất.

Dương Thanh đi thị sát công trường một lượt rồi căn dặn Lạc Bân chú ý an toàn mới chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh chưa kịp đi khỏi, một chiếc Rolls-Royce màu đen đã chậm rãi lái tới đỗ ngay bên cạnh.

Ngay sau đó, hai vệ sĩ mặc áo đen bước ra khỏi xe.

Tiếp đó là một người trẻ tuổi ra ngoài từ vị trí ghế sau.

Trông anh ta khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, trên người toàn đồ hiệu, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex mấy chục triệu.

Cộng thêm hai gã vệ sĩ đi theo trông rất khí thế.

“Cậu là ai?”

Lạc Bân lập tức đứng chắn trước người Dương Thanh lên tiếng hỏi.

Người kia không thèm để ý tới Lạc Bân, nhìn Dương Thanh hỏi: “Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh phải không?”

Dương Thanh khẽ cau mày. Rõ ràng đối phương trẻ tuổi hơn anh nhưng giọng điệu cực kỳ phách lối.

Ở Yến Đô không có ai dám nói chuyện với anh như vậy.

Rất có thể người trẻ tuổi này chính là dòng chính của Hoàng tộc hoặc Vương tộc nào đó.

“Cậu là ai?”

Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

Người kia nhếch môi nở nụ cười: “Tôi họ Bạch, đến từ Vương tộc họ Bạch. Còn tên của tôi, anh vẫn chưa có tư cách biết”.

Quả nhiên có thân phận không tầm thường, lại là người của Vương tộc

Nhưng bộ dạng phách lối của đối phương khiến Dương Thanh rất phản cảm.

“Hôm nay tôi tới tìm anh để cho anh một cơ hội lên như diều gặp gió. Chỉ cần anh chịu làm chó cho nhà họ Bạch, sau này anh chính là Vương của Yến Đô”.

Người trẻ tuổi híp mắt nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho anh lập tức tuyên bố, từ nay Yến Đô do anh quản lý”.

“Nếu có kẻ nào chống đối, nhà họ Bạch sẽ giúp anh ngăn cản”.

Đến cả tên cũng không thèm nói, tuyên bố Dương Thanh không có tư cách được biết, còn ra vẻ chỉ đạo.

Dương Thanh nhìn anh ta như đang nhìn một thằng ngu: “Nói xong chưa?”

Người kia sững sờ, lập tức hỏi: “Anh còn vấn đề gì?”

“Nói xong rồi thì cút đi!”

Dương Thanh lạnh giọng quát.

“Anh nói cái gì? Đuổi tôi cút á?”

Người trẻ tuổi trợn tròn mắt, không thể tin nổi ở Yến Đô còn có người dám đuổi mình cút.

“Cút!”

Dương Thanh lười nói nhảm, một chữ “cút” là đủ rồi.

“Chết tiệt, anh dám đuổi tôi cút hả? Anh chán sống rồi đúng không?”

Người kia nổi giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cho anh cơ hội, anh không biết trân trọng thì đừng trách!”

Dứt lời, anh ta vung tay lên: “Ra tay đi!”

Ngay sau đó, hai gã vệ sĩ áo đen lao vọt tới chỗ Dương Thanh.

“Các cậu dám!”



Lạc Bân hoảng sợ gào lên, vô thức che chắn trước người Dương Thanh.

Đây hoàn toàn là hành động theo bản năng. Ông ta quên mất mình chưa từng đánh nhau, bây giờ xông ra với vệ sĩ của người ta đúng là tự tìm chết.

Dương Thanh thấy rất cảm động, biết ông ta chỉ đang làm theo bản năng.

Trong lúc Dương Thanh chuẩn bị ra tay, một bóng người phía sau anh vọt lên như một cơn gió lốc.

“Bịch!”

“Bịch!”

Cô ta tiện tay đấm hai phát. Cảnh tượng sau đó khiến người ta phải khiếp sợ.

Hai gã vệ sĩ áo đen kia bị đánh bay ra ngoài như trái bóng da.

“Bạch Tuấn Hào, anh dám động tới sư phụ tôi hả? Anh muốn chết phải không?”

Dương Thanh kinh ngạc nhìn theo. Quan Duyệt lạnh lùng chất vấn người trẻ tuổi.

“Quan… Quan, Quan Duyệt!”

Bấy giờ Bạch Tuấn Hào mới phát hiện người đánh bay vệ sĩ của mình chính là Quan Duyệt, lập tức sợ chết khiếp.

Anh ta thực sự sợ hãi, giống như chuột thấy mèo, là nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn.

Lạc Bân cũng sợ ngây người, trợn tròn mắt nói: “Cô gái này thật lợi hại!”

Dương Thanh cũng hơi ngạc nhiên. Lúc anh bắt Tiết Nguyên Bá ở nhà ga đã bị Quan Duyệt đấm một phát, rõ ràng cô ta không hề dùng hết sức.

Hai cú đấm vừa rồi khiến anh cũng thấy chấn động.

Nhìn có vẻ đơn giản nhưng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, một đấm đánh bay một vệ sĩ.

Bạch Tuấn Hào là dòng chính của Vương tộc họ Bạch, vệ sĩ của anh ta sao có thể là kẻ tầm thường?

Nhưng bọn họ vẫn không chịu nổi một đòn của Quan Duyệt.

Quan Duyệt cười lạnh một tiếng: “Bây giờ anh có máu mặt lắm rồi, dám phách lối trước mặt sư phụ của tôi như vậy, ngứa đòn rồi hả?”

“Không không không, sao tôi dám phách lối trước mặt cô Quan cơ chứ?”

Bạch Tuấn Hào vội vàng nói, lập tức cúi đầu với Dương Thanh: “Xin lỗi anh Thanh, vừa rồi là tôi càn rỡ, mong anh rộng lượng đừng chấp”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Cút đi!”

Có Quan Duyệt ở đây, anh ta nào dám nói chữ không? Cuống quýt dẫn người rời đi.

Sau khi Bạch Tuấn Hào đi khuất, Quan Duyệt cười nói: “Sư phụ xem, có em bên cạnh cũng có tác dụng mà! Sư phụ mau nhận em làm đồ đệ đi!”

Dương Thanh nhìn chằm chằm cô ta, trầm giọng nói: “Cô là ai?”

Một cô gái trẻ tuổi có thể dọa người của Vương tộc sợ mất mật sao có thể đơn giản được?

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK