Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Nhìn thấy Vũ Văn Cao Dương lao về phía mình, Long Tấn vẫn bình tĩnh. Lão ta bỗng nhếch miệng cười khổ như cảm nhận được gì đó, thầm lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu cũng tới!”  

             “Giết giết giết!”  

             Vũ Văn Cao Dương tức giận gào thét xông đến trước mặt Long Tấn, đồng thời ngưng tụ toàn bộ sưc mạnh vào nắm đấm tay phải vung tới.  

             “Bốp!”  

             Chỉ là, một đòn hết sức của ông ta lại bị Long Tấn dễ dàng tóm được.  

             “Không biết tự lượng sức mình!”  

             Long Tấn lạnh nhạt nói, một luồng khí tức khủng bố tràn ra xung quanh.  

             “Chết!”  

             Lão ta thấp giọng quát, tung nắm đấm.  

             “Chủ gia tộc!”  

             Người của gia tộc Vũ Văn thấy Long Tấn ra đòn đều hét toáng lên.  

             Vẻ mặt Vũ Văn Cao Dương tràn đầy tuyệt vọng, tự biết lần này mình chết chắc.  

             “Bịch!”  

             Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng hình lướt qua che chắn trước người ông ta, thoắt cái tung chưởng.  

             Chưởng khắc quyền!  

             Nắm đấm của Long Tấn bị chưởng đó cản lại.  

             “Uỳnh uỳnh uỳnh!”  

             Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, giây phút quyền và chưởng va chạm, mặt đất sau lưng hai người họ như nổ tung.  

             Từng vết nứt to bằng cánh tay như mạng nhện lan ra bốn phương tám hướng.  

             “Dương Thanh!”  

             Vũ Văn Cao Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng trẻ tuổi đang che trước người mình.  

             Lúc này, ánh mắt Dương Thanh nhìn Long Tấn ngập tràn sát khí. Anh không đánh hết sức, chỉ đỡ đòn của Long Tấn.  

             “Bịch bịch bịch!”  

             Long Tấn bỗng lùi lại về sau mấy bước, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.  

             Vừa rồi lão ta đã dồn hết sức vào nắm đấm kia, Dương Thanh lại bắt được dễ như trở bàn tay. Lão ta không thể xác định hiện giờ anh đã mạnh tới mức nào.  

             Nhưng lão ta dám chắc Dương Thanh vẫn chưa dùng hết sức, nếu không lão ta đã bỏ mạng dưới một đòn này.  

             “Cậu Thanh!”  

             Long Thiên Vũ trông thấy Dương Thanh xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc.  

             Hắn ta không biết Dương Thanh cũng đang ở Yến Đô, vội vàng chạy theo Long Tấn tới đây cũng là vì ngăn lão ta ra tay với người bên cạnh Dương Thanh.  

             Bây giờ Dương Thanh đã tận mắt nhìn thấy cao thủ của Hoàng tộc họ Long muốn giết hại người thân của anh, có lẽ anh đang rất tức giận.  

             Nhưng Dương Thanh lại không hề nổi giận, trong mắt còn có mấy phần thưởng thức.  

             Người khác không biết, sao anh có thể không biết được?  

             Nếu vừa nãy Long Tấn thật sự muốn giết Vũ Văn Cao Dương rõ ràng dễ như trở bàn tay. Nhưng lão ta không làm vậy, mà là chờ anh xuất hiện mới chịu tấn công.  

             “Dương Thanh!”  

             Long Tấn nhìn anh, bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi rất muốn biết cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật sự mạnh cỡ nào”.  

             Dứt lời, lão ta lập tức biến mất, chỉ còn giọng nói vang vọng: “Tôi chờ cậu ở đỉnh Long Sơn!”  

             Cơ thể Dương Thanh chớp động, thoắt cái biến mất khỏi gia tộc Vũ Văn.  

             “Người đâu rồi?”  

             Người của gia tộc Vũ Văn đều khiếp sợ.  

             Hai người sống sờ sờ đột nhiên biến mất ngay trước mặt họ, khiến họ cảm thấy không chân thật.  

             Dù sao người mạnh nhất gia tộc Vũ Văn là Vũ Văn Cao Dương cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ. Còn Long Tấn và Dương Thanh đều hơn xa Vương Cảnh.  

             Năm phút sau, một già một trẻ giao đấu trên đỉnh Long Sơn.  

             Ý chí chiến đấu phun trào trong người Long Tấn, bộc phát khí tức mạnh hơn cả Thần Cảnh đỉnh phong.  

             Bán bộ Siêu Phàm Cảnh!  

             Dương Thanh không hề kinh ngạc khi lão ta đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh.  

             Cả bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu đều không đơn giản. Tin đồn đều nói bốn vị Hoàng chủ đều có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng anh biết có lẽ họ đã đột phá bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chỉ cách Siêu Phàm Cảnh một bước.  

             “Cho tôi cảm nhận sức mạnh thật sự của cao thủ Siêu Phàm Cảnh trước khi chết đi!”  

             Long Tấn bỗng lên tiếng.  

             Dương Thanh nhìn chằm chằm lão ta, phức tạp nói: “Chắc hẳn ông biết rõ, nếu tôi đánh hết sức, ông sẽ không còn đường sống”.  

             Long Tấn bình thản đáp: “Đây là nhiệm vụ của tôi!”  

             Dương Thanh thở dài: “Oan có đầu, nợ có chủ. Ông có ý tha mạng cho bố tôi, tôi cũng cho ông một đường sống. Đi đi, ông không đánh lại tôi đâu”.  

             Long Tấn bật cười tự giễu: “Hoàng Chủ ra lệnh, tôi chỉ có thể chấp hành”.  

             “Tôi biết chắc chắn cậu sẽ không tha cho Long Hoàng. Nhưng tôi hi vọng cậu hãy cho Hoàng tộc họ Long một con đường sống, vẫn còn rất nhiều người vô tội”.  

             Đương nhiên Dương Thanh biết rõ tại sao lão ta lại cố tình tha cho Vũ Văn Cao Dương, chính là vì hi vọng anh đồng ý bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long.  

             “Tôi chỉ giết những kẻ đáng chết!”  

             Dương Thanh bình tĩnh nói: “Còn ông cũng không đáng chết. Ông đi đi!”  

             Nói xong, anh quay người định rời đi.  

             “Uỳnh!”  

             Dương Thanh mới đi được mấy bước, Long Tấn bỗng bộc phát toàn bộ sức lực lao về phía anh.  

             Giây phút lão ta tung đòn lại giật mình phát hiện Dương Thanh đã biến mất.  

             “Ông không phải là đối thủ của tôi!”  

             Giọng nói của anh chợt vang lên sau lưng Long Tấn.  

             Bấy giờ, Long Tấn cực kỳ kinh hãi. Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ anh đã mạnh tới mức này.  

             Chỉ so về tốc độ, lão ta đã không thể đuổi kịp anh.  

             “Cảnh giới của cậu thật sự chỉ là Siêu Phàm Nhất Cảnh thôi sao?”  

             Long Tấn phức tạp nhìn Dương Thanh.  

             Anh không đáp lại, chỉ lạnh nhạt nhìn lão ta một cái rồi rời đi.  

             Lần này, Long Tấn không đánh tiếp nữa. Bởi vì lão ta biết dù mình có đột phá Siêu Phàm Nhất Cảnh, sợ là cũng không đánh lại Dương Thanh.  

             “Long Hoàng, trêu chọc phải người như vậy đúng là rất không sáng suốt”.  

             Dứt lời, lão ta cũng rời khỏi đỉnh Long Sơn.  

             Lão ta vốn định liều chết chiến một trận, hi sinh chính mình, nào ngờ Dương Thanh lại tha cho lão ta.  

             Kỳ thực, lão ta cố tình đợi anh xuất hiện mới đánh Vũ Văn Cao Dương cũng không phải muốn nhờ việc này xoa dịu cơn giận của Dương Thanh với Hoàng tộc họ Long.  

             Lão ta chỉ muốn giữ lại một tia hi vọng cho gia tộc. Một khi lão ta thật sự ra tay với Vũ Văn Cao Dương, chắc chắn Hoàng tộc họ Long sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.  

             Với thực lực hiện giờ của Dương Thanh, đừng nói là Long Hoàng, dù toàn bộ cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long liên thủ cũng không thể làm gì được anh.  

             Có lẽ chỉ có thiên tài võ thuật Long Dược bị phủ thành chủ Hoài Thành đưa đi mới có khả năng đánh bại Dương Thanh!  

             Lão ta không hề hay biết, Long Dược đã bị Dương Thanh giết ở Ninh Châu rồi.  

             Cùng lúc đó ở phủ thành chủ Hoài Thành xa xôi.  

             Một người phụ nữ trung niên lo lắng nói: “Long Dược đã đi được ba ngày rồi nhỉ?”  

             “Mẹ yên tâm, bố con là cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh, chỉ còn cách Siêu Phàm Tam Cách một bước. Ở Hoài Thành ông ấy cũng là cao thủ hàng đầu nữa là ở thế giới bên ngoài, sẽ không có chuyện gì đâu”.  

             Một cô gái trẻ tuổi xinh xắn nắm tay người phụ nữ trung niên an ủi.  

             “Bà chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”  

             Đúng lúc này, một người giúp việc của phủ Hoài Thành hốt hoảng chạy vào, quỳ rạp xuống sợ sệt nói: “Bà chủ, ông Long chết rồi!”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK