Lúc này, gần như tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn vào Võ Xương và Ngô Hùng Bá đang giao chiến trên không.
Chỉ có rất ít người chú ý đến tình hình phía Dương Thanh.
Vẻ mặt Ngô Tử Kính vô cùng kinh sợ, vội lớn tiếng nói: “Mau ngăn Hạ Hầu Thương!”
Vài thị vệ của phủ Thành Chủ chịu trách nhiệm bảo vệ cho anh ta nhận được mệnh thì đều lao về phía Hạ Hầu Thương, chỉ là tất cả đã muộn, Hạ Hầu Thương đã xông đến trước mặt Dương Thanh.
“Vù!”
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hạ Hầu Thương sẽ dùng một đòn miểu sát Dương Thanh thì một thanh trường kiếm bỗng vung ra, xuyên thẳng qua tim Hạ Hầu Thương.
“Cái gì?”
Lúc này, tất cả mọi người đang chú ý bên này đều sững sờ.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương không tin nổi, cúi đầu nhìn thanh trường kiếm xuyên qua tim mình, đầy tuyệt vọng.
Ông ta cảm nhận được sức sống trong cơ thể đang dần biến mất, cả người lạnh lẽo buốt xương, không còn chút sức lực.
Trái lại, Dương Thanh lại mang theo vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Thật sự không hiểu nổi, sao Võ Xương lại để một tên phế vật như ông làm đại trưởng lão Thiên Hải Tông chứ?”
“Phù!”
Nghe thấy lời Dương Thanh, Hạ Hầu Thương lập tức phun ra máu, hai mắt trợn tròn, hoàn toàn mất đi sự sống.
Dương Thanh rút kiếm Thiên Tử về, chuyện khiến người ta bất ngờ là trên thân kiếm lại không hề có vết máu nào.
“Hạ Hầu Thương, chết rồi?”
Một lúc sau, Ngô Tử Kinh mới định thần lại từ trong cơn chấn động, vẻ mặt kinh sợ.
Thị vệ của phủ Thành Chủ cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, mới vừa rồi, bọn họ còn nhận được lệnh phải ngăn cản Hạ Hầu Thương giết chết Dương Thanh.
Bọn họ biết rõ đã muộn rồi, nhưng vẫn liều mạng dốc sức lao đến, nhưng còn chưa kịp xông đến thì tận mắt nhìn thấy Hạ Hầu Thương đã bị một kiếm của Dương Thanh đâm xuyên tim.
Một kiếm, miểu sát!
Điểm mấu chốt là, người diệt gọn Hạ Hầu Thương là một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi đến từ giới thế tục.
Còn Hạ Hầu Thương lại là một trong những cao thủ đứng trên đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, là cao thủ Thiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm hàng thật giá thật, thậm chí sức chiến đấu có thể so với Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm.
Cao thủ cấp bậc như thế, tìm khắp thế lực đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ cũng đều là nhân vật đỉnh cao, mà hôm nay lại chết trong tay một người trẻ tuổi.
Những người chú ý tình hình bên này đều sững sờ, vẻ mặt ai cũng không tin nổi.
“Ngô Hùng Bá này đúng thật là khó chơi, trong thời gian ngắn e là tông chủ cũng khó mà đánh bại ông ta”.
Lúc này, Lê Nguyên Thanh vẫn luôn ngẩng đầu nhìn trận chiến trên không bỗng lên tiếng nói.
Chỉ là, sau khi ông ta nói xong, Tiêu Thanh Vân lại không đáp lại gì.
“Tam trưởng lão?”
Lê Nguyên Thanh nhíu mày, nhìn Tiêu Thanh Vân gọi một tiếng.
Lúc này Tiêu Thanh Vân mới định thần, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lê Nguyên Thanh nói: “Đại trưởng lão, chết rồi!”
Lê Nguyên Thanh cười lạnh nói: “Ha ha, chỉ là một tên nhãi đến từ giới thế tục, đại trưởng lão giết cậu ta cũng như giết gà thôi”.
Tiêu Thanh Vân nuốt nước bọt, khó khăn lên tiếng nói: “Người bị giết chết, là đại trưởng lão!”
“Ha ha, tam trưởng lão, ông đúng là biết đùa, đại trưởng lão là cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao hàng thật giá thật, tìm khắp Trung Giới giới Cổ Võ này, ngoại trừ mấy vị cao thủ đứng trên đỉnh cao kia, còn ai có thể giết chết được ông ấy chứ?”
Lê Nguyên Thanh cười lạnh, thậm chỉ chẳng buồn liếc nhìn mà chỉ tiếp tục quan tâm đến trận chiến của Võ Xương và Ngô Hùng Bá.
Chỉ có trận chiến cấp bậc thế này mới có thể khiến ông ta lĩnh ngộ được tu hành võ đạo, nhờ đó mà thực lực tiến bộ thêm một bước.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”