Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghe thấy thư ký nói thế, trên mặt Tô Thành Vũ tràn ngập vẻ lo lắng.  

 

Trước kia khi ở Giang Hải, tuy ông ta là người giàu nhất, nhưng đây là Yến Đô, phải đối mặt với ba tài phiệt lớn nước Dương, sao ông ta không căng thẳng cho được chứ?  

 

Trong lúc ông ta đang vô cùng căng thẳng, Dương Thanh nói: “Cứ yên tâm, tuy họ hùng hổ nhưng nơi này là Chiêu Châu, họ vẫn phải kiêng dè”.  

 

Một câu tùy ý của Dương Thanh đã khiến Tô Thành Vũ cảm thấy bớt áp lực hơn hẳn.  

 

Anh nói rồi cầm bộ đồ nữ mà Lạc Bân mang tới, vào phòng riêng số 17 rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.  

 

Lạc Bân không biết đã xảy ra chuyện gì, ngờ vực hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì vậy? Chẳng phải ba tài phiệt lớn nước Dương khiêu chiến vào ba ngày sau ư? Sao bây giờ họ lại tới?”  

 

Dương Thanh nói: “Tôi bảo họ tới đấy!”  

 

Lạc Bân lập tức sững sờ.  

 

Tô Thành Vũ thấp thỏm đứng cạnh, chờ người của tài phiệt nước Dương đến.  

 

Đúng lúc này, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, hai mươi mấy người của tài phiệt nước Dương hùng hổ bước tới.  

 

Dương Thanh ngồi trên ghế ở cửa ra vào, Lạc Bân và Tô Thành Vũ đứng bên trái bên phải anh.  

 

“Mày đã đánh con tao à?”  

 

Đúng lúc này, người của tài phiệt nước Dương dừng cách đám người Dương Thanh ba bốn mét, một người trung niên để ria căm tức nhìn Dương Thanh, hỏi.  

 

Rõ ràng người trung niên trước mặt chính là bố Yoshida Taro.  

 

Dương Thanh thản nhiên nhìn đối phương: “ Ông tên gì?”  

 

Đối phương nói: “Yoshida Muyi!”  

 

Dương Thanh nhìn về phía Lạc Bân bên cạnh, hỏi: “Ông đã bao giờ nghe nói đến cái tên này chưa thế?”  

 

Lạc Bân lắc đầu: “Tôi biết hết những nhân vật quan trọng của tài phiệt Yoshida ở Yến Đô, nhưng chưa nghe nói đến cái tên này bao giờ, chắc là người của chi thứ”.  

 

Dương Thanh như có điều suy nghĩ, bỗng nhìn chằm chằm vào Yoshida Muyi: “Con ông định quấy rối bạn tôi, sau khi bị tôi chế ngự thì lại ăn nói xằng bậy, nên tôi đã đánh gãy một tay hắn, ông có ý kiến gì không?”  

 

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, khóe miệng của Lạc Bân và Tô Thành Vũ đều giật giật, rõ ràng Dương Thanh đã đánh gãy tay con trai đối phương, còn hỏi đối phương có ý kiến gì không nữa.  

 

Yoshida Muyi thoáng sững sờ rồi lập tức thẹn quá hoá giận, hét lớn: “Khốn kiếp! Mày chán sống rồi!”  

 

Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Chẳng lẽ khi gọi các người tới đón, con các người không bảo các người xin lỗi à?”  

 

“Chết tiệt! Đánh gãy tay chân nó cho tôi!”  

 

Yoshida Muyi hoàn toàn nổi giận, bảo hai vệ sĩ bên cạnh.  

 

Sau mệnh lệnh của ông ta, hai vệ sĩ xông thẳng tới chỗ Dương Thanh, Tô Thành Vũ thoáng do dự rồi vội chắn trước Dương Thanh, quát lớn: “Các người định làm gì?”  

 

Việc Tô Thành Vũ đứng ra vào lúc này khiến Dương Thanh hơi bất ngờ.  

 

Yoshida Muyi híp mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thành Vũ: “Ông là ai?”  

 

Rõ ràng ông ta cũng sợ sẽ trêu vào nhân vật lớn mà mình không đắc tội nổi, về phần Dương Thanh, ông ta không hề coi anh ra gì, đương nhiên cũng vì ông ta không biết Dương Thanh.  

 

Nếu ông ta biết thân phận của Dương Thanh, ông ta cũng không dám hống hách như thế.  

 

Thấy đối phương hỏi mình là ai, Tô Thành Vũ càng căng thẳng hơn, nhưng vẫn cố kiềm chế, ra vẻ bình tĩnh: “Tôi là ông chủ khách sạn này…”  

 

“Ra tay đi!”  

 

Tô Thành Vũ chưa dứt lời, Yoshida Muyi đã ra lệnh, thì ra chỉ là ông chủ khách sạn, không là gì với ông ta hết.  



Tô Thành Vũ vô cùng sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai vệ sĩ của tài phiệt nước Dương lao đến chỗ ông ta. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK