Lúc này, Ngô Tử Kính vội vàng đi đến trước mặt Dương Thanh, gấp gáp lấy một lọ sứ trắng ra đưa cho Dương Thanh nói: “Đây là Tiểu Hoàn Đan, có thể giúp thể lực anh khôi phục mau chóng”.
Dương Thanh cũng không khách sáo, trực tiếp lấy một viên Tiểu Hoàn Đan từ trong lọ ra nuốt xuống.
Bản thân anh là thầy luyện đan, nhưng chưa từng luyện chế Tiểu Hoàn Đan, đây cũng là lần đầu tiên dùng loại đan dược khôi phục nhanh này.
Đan dược vừa vào đã tiêu hóa ngay, chẳng mấy chốc, Dương Thanh đã cảm nhận được thể lực của mình đang bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã mau chóng đạt đến trạng thái đỉnh cao, không những vậy, thể lực còn mạnh hơn cả lúc trước.
“Anh còn Tiểu Hoàn Đan không?”
Dương Thanh nhìn Ngô Tử Kính hỏi.
Ngô Tử Kính khẽ giựt khóe miệng, lắc đầu nói: “Đây là phần thưởng tôi có được do lúc trước từng lập công lớn cho phủ Thành Chủ”.
Lúc này Dương Thanh mới hiểu, tuy là ở Trung Giới giới Cổ Võ thì Tiểu Hoàn Đan cũng là loại đan dược khôi phục cao cấp.
Anh vươn tay vỗ vai Ngô Tử Kính, lên tiếng nói: “Sau này, anh cần đan dược gì, tôi sẽ lo hết!”
Ngô Tử Kính cười không tự nhiên lắm, rõ ràng không xem lời của Dương Thanh là thật, nhưng vẫn nói: “Vậy thì cám ơn anh Dương”.
Cho dù thế nào, bây giờ cũng phải kết giao với Dương Thanh, chỉ dựa vào sức chiến đấu hùng mạnh mà Dương Thanh vừa thể hiện lúc nãy cũng đủ để thiếu chủ phủ Thành Chủ là anh ta chủ động làm quen rồi.
Lúc này, Dương Thanh tay cầm kiếm Thiên Tử, ánh mắt bỗng nhìn Tiêu Thanh Vân.
Ngay khi anh nhìn sang Tiêu Thanh Vân, Tiêu Thanh Vân cũng đang nhìn anh, chỉ là chuyện khiến anh bất ngờ là ánh mắt Tiêu Thanh Vân không hề có sát ý, mà lại có chút lo lắng.
Ánh mắt lo lắng này khiến Dương Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, giống như đang lo lắng thay anh vậy.
Rõ ràng Tiêu Thanh Vân là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông, mà vừa nãy Dương Thanh đã giết chết đại trưởng lão dưới mắt ông ta, tại sao Tiêu Thanh Vân lại thấy lo lắng cho anh chứ?
Ngay khi Dương Thanh đang nghi hoặc thì Lê Nguyên Thanh bỗng nặng nề nói: “Lúc trước Ngô Hùng Bá che giấu thực lực, tông chủ muốn hạ được ông ta e rằng rất khó, chúng ta chuẩn bị ra tay giúp tông chủ thôi”.
Nhưng lời của ông ta lại không có ai đáp.
“Tam trưởng lão?”
Âm thanh Lê Nguyên Thanh lạnh lùng hơn, lúc ông ta nhìn Tiêu Thanh Vân thì phát hiện Tiêu Thanh Vân đang nhìn chằm chằm Dương Thanh cách đó không xa.
Lúc này, dưới chân Dương Thanh là một thi thể.
Chuyện khiến ông ta kinh ngạc, là thi thế đó lại là Hạ Hầu Thương.
Mãi đến lúc này, ông ta mới giật mình bừng tỉnh, vừa nãy Tiêu Thanh Vân vốn không nói đùa mà đại trưởng lão thật sự đã bị Dương Thanh giết chết.
“Đại trưởng lão, chết rồi?”
Lê Nguyên Thanh không thể che giấu nỗi sợ trong mắt.
Tiêu Thanh Vân gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Đôi mắt Lê Nguyên Thanh đầy lệ khí, hung hăng nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh tay cầm kiếm Thiên Tử, cả người hừng hực chiến ý, hai mắt sôi sục sát ý.
Anh bỗng lên tiếng hỏi: “Ông chính là cao thủ đứng thứ ba của Thiên Hải Tông - Lê Nguyên Thanh?”
Lê Nguyên Thanh cắn răng nói: “Nhóc con, cậu đang tự tìm đường chết đấy! Giết chết đại trưởng lão của Thiên Hải Tông tôi, lại còn dám khiêu khích tôi?”
Mặc dù Dương Thanh giết chết Hạ Hầu Thương, nhưng ông ta vẫn không thừa nhận Dương Thanh thật sự có thực lực giết chết được Hạ Hầu Thương, theo ông ta thấy, trước đó Hạ Hầu Thương suýt nữa đã bị Ngô Hùng Bá giết chết, thân thể bị thương nặng nên mới bị Dương Thanh giết chết.
Dương Thanh cười lạnh, một luồng khí thế hùng mạnh bộc phát trong thân thể anh.
“Ầm!”
Lúc này, cả phủ Thành Chủ đều ngập tràn một luồng khí thế cuồng bạo.
Lê Nguyên Thanh vừa rồi vẫn còn mang theo sát ý, lúc này lại trừng mắt, vẻ mặt không tin nổi, nói: “Chuyện, chuyện này sao có thể?”
Chỉ dựa vào khí thế hùng mạnh tỏa ra từ trên người Dương Thanh cũng có thể chắc chắn, thực lực Dương Thanh đã đạt đến cấp bậc Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao.
“Lê Nguyên Thanh, lăn ra đây chịu chết đi!”
Kiếm Thiên Tử trong tay Dương Thanh nhắm về phía Lê Nguyên Thanh, rống lớn nói.