Mã Siêu vội hỏi: “Việc anh Thanh có lĩnh vực có tạo thành nguy hiểm với anh ấy không?”
Lệ Trần gật đầu: “Ngay cả tôi cũng chỉ mở lĩnh vực được năm phút là cùng, nếu mở tiếp, lĩnh vực ma đạo sẽ khiến thể lực của tôi tiêu hao rất nhiều”.
“Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, có lẽ chỉ mở lĩnh vực ma đạo được ba phút thôi, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, dù sao tình trạng của cậu ấy cũng đặc biệt, khác với cao thủ bình thường, tôi cũng không rõ rốt cuộc cậu ấy có thể giữ được lĩnh vực ma đạo trong bao lâu”.
“Nhưng có thể khẳng định, việc mở lĩnh vực ma đạo sẽ khiến bản thân tiêu hao rất nhiều, có khả năng gây tổn hại đến nền tảng võ công”.
Nghe thấy thế, Mã Siêu cuống cả lên, vội nói: “Tông chủ Lệ, mau ngăn cản cuộc chiến giữa họ đi, tôi lo anh Thanh sẽ tiêu hao thực lực của mình”.
Lệ Trần lắc đầu với vẻ cay đắng: “Cậu là anh em vào sinh ra tử của cậu ấy, chắc cũng hiểu tính cậu ấy, trừ khi tôi ép họ ngừng đánh, bằng không, cho dù nói gì, Dương Thanh cũng không từ bỏ việc giáng đòn nghiêm trọng cho Nhiếp Thu đâu”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, vẻ lo lắng của Mã Siêu càng rõ hơn, anh ta siết chặt nắm tay, khi nhìn về phía Nhiếp Thu, trong mắt anh ta đã xuất hiện sát khí.
Trước đó Nhiếp Thu đã suýt giết anh ta, nhưng Lệ Trần đã để Nhiếp Thu trở thành người bảo vệ anh ta, nên anh ta mới bằng lòng bỏ qua ân oán.
Lệ Trần nhìn Mã Siêu với vẻ hơi kinh ngạc, cũng bất ngờ trước phản ứng của Mã Siêu.
Lúc này, sức mạnh huyết mạch trong người Dương Thanh đã hoàn toàn sôi trào, giữa lông mày anh xuất hiện một ký hiệu màu máu rất rõ, đó là ký hiệu gia tộc mang huyết mạch cuồng hóa.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Lệ Trần càng rõ rệt hơn, hồi nãy lão đã cảm nhận được sức mạnh huyết mạch khổng lồ của Dương Thanh, nhưng không ngờ nó lại mạnh đến mức này.
“Ai có thể nói cho tôi biết trên người Dương Thanh đã xảy ra chuyện gì không? Sao tự dưng thực lực của cậu ta lại tăng vọt thế? Dưới Thiên Cảnh, còn ai là đối thủ của cậu ta à?”
“Cậu ta vừa phát huy sức mạnh huyết mạch, nghe đồn chỉ cao thủ có huyết mạch vô cùng mạnh mẽ mới phát huy được sức mạnh huyết mạch thôi, xem ra cậu ta có địa vị rất cao, bằng không cũng không thể có sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ như thế”.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi vẫn không tin trên đời có thiên tài yêu nghiệt như vậy”.
“Hồi trước tôi còn nghĩ thiên phú của mình đã mạnh lắm rồi, cho dù trong thế hệ trẻ ở giới Cổ Võ thì cũng thuộc hàng xuất chúng, nhưng sau khi gặp Dương Thanh, tôi mới phát hiện thiên phú của mình chỉ là rác rưởi”.
...
Các cao thủ Ma Tông đều có vẻ kinh hãi, giữa sự khiếp sợ còn xen lẫn cả sự ước ao và ghen tỵ, đương nhiên, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi nhìn Dương Thanh với vẻ kính nể.
Sắc mặt Nhiếp Thu cũng hết sức nghiêm nghị, với thực lực của lão ta, đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được những biến đổi trên người Dương Thanh.
Ban đầu lão ta còn tưởng Dương Thanh chỉ là một người thanh niên có sức chiến đấu tương đối mạnh, nếu Lệ Trần không ra sức khen ngợi Dương Thanh, lão ta cũng chẳng quan tâm đến Dương Thanh làm gì.
Nhưng sau khi đánh với Dương Thanh trên sân đấu võ, lão ta mới nhận ra, không thể đánh giá thực lực của Dương Thanh bằng cảnh giới được.
Lúc này, lão ta đã coi Dương Thanh là cao thủ cùng cấp bậc với mình.
Đúng lúc lão ta tưởng mình sắp đánh bại Dương Thanh, Dương Thanh lại mạnh lên.
Trong khu vực này, dường như Dương Thanh mới là chúa tể, lĩnh vực ma đạo đã khiến Nhiếp Thu bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nhiếp Thu có cảm giác, trong lĩnh vực của Dương Thanh, mọi thứ của lão ta đều bị suy yếu, tuy mức độ suy yếu không quá lớn, nhưng khi cao thủ đánh với nhau, sống chết được quyết định trong chớp mắt, chính sự suy yếu này đã tạo thành phiền phức rất lớn cho Nhiếp Thu.
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn, “ầm” một tiếng, mặt đất dưới chân anh lập tức nứt ra, còn anh đã xuất hiện trước mặt Nhiếp Thu.
Anh đấm mạnh về phía Nhiếp Thu.