Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 890: Không về nhà được


Lúc này Sith hoảng sợ dựng tóc gáy.

Ông ta không tin được một người sống sờ sờ lại có thể biến mất ngay dưới mí mắt mình, rồi lại xuất hiện sau lưng mình.

Sao lại như vậy được?

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Sith run rẩy nói: “Tôi có thể chắc chắn cậu không phải kẻ tầm thường”.

Sith là sát thủ hàng đầu thế giới, từng giết rất nhiều người có máu mặt và cao thủ nhưng chưa từng thấy người có thể né tránh súng đạn như Dương Thanh.

Dương Thanh không đáp lại, chỉ hỏi: “Nói đi, ai thuê ông tới giết tôi? Chỉ cần nói ra, tôi sẽ tha cho ông một mạng”.

Sith không hề do dự lắc đầu: “Người như cậu chắc hẳn phải biết quy tắc của giới sát thủ, không được để lộ người thuê”.

“Tức là ông chọn cái chết?”

Dương Thanh híp mắt lại, một luồng sát khí ẩn hiện bao quanh Sith.

“Ra tay đi!”

Sith vô cùng bình tĩnh nói.

Nhưng ông ta bất chợt quay người lại.

Vừa rồi Dương Thanh lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta. Lúc ông ta quay lưng lại nổ súng, Dương Thanh dễ dàng tránh né.

Ông ta không phải người luyện võ, chỉ là một tay súng giỏi.

Giây phút súng của ông ta không lấy được mạng của Dương Thanh, kết cục của ông ta đã được xác định.

“Phốc!”

Dương Thanh không nhiều lời, cong tay búng một hòn đá nhỏ vào sau đầu Sith. Hòn đá xuyên qua giữa trán ông ta.

Khả năng bắn súng của Sith rất xuất sắc, nhiệm vụ thất bại cũng cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh ngay cả khi đối mặt với cái chết.

Muốn điều tra người thuê từ miệng loại sát thủ này là không thể.

“Tới xử lý rác rưởi đi!”

Dương Thanh gọi một cuộc điện thoại ra lệnh.

Chưa đầy mười phút sau, một chiếc Phaeton cùng loại với chiếc của Dương Thanh chậm rãi đỗ lại bên người anh.

“Anh Thanh!”

Mã Siêu bước ra khỏi xe.

Sau xe Mã Siêu còn có một chiếc Land Cruiser màu đen. Mấy tên Ảnh Vệ tức tốc chạy xuống xử lý thi thể của Sith.

Mã Siêu đi tới kiểm tra thi thể của Sith rồi quay về bên cạnh Dương Thanh, trầm giọng nói: “Sát thủ của Hồng Trần”.

“Lại là Hồng Trần!”

Dương Thanh nheo mắt lại.

Sáng nay Diệp Mạn bị sát thủ của Hồng Trần ám sát, bây giờ lại đến lượt anh.

Mã Siêu còn nói: “Anh Thanh, sát thủ của Hồng Trần không đơn giản, chi nhánh trải rộng toàn thế giới. Một khi nhiệm vụ thất bại sẽ có sát thủ mạnh hơn tới hoàn thành nhiệm vụ”.

“Bà chủ Diệp bị sát thủ của Hồng Trần ám sát, anh cũng bị. E là chẳng mấy chốc, bọn họ sẽ phái cao thủ mạnh hơn tới ám sát hai người”.

Dương Thanh nói: “Bọn họ đã không sợ chết thì cứ để họ tới, tới người nào giết người đó!”

“Hay là để em đi giết sạch mấy sát thủ hàng đầu của Hồng Trần để cảnh cáo?”

Mã Siêu hỏi.

“Muốn tìm sát thủ của Hồng Trần không dễ đâu, chỉ có thể đợi họ tìm tới cửa. Mấy ngày này phiền cậu âm thầm bảo vệ bà chủ Diệp”.

Dương Thahh từ chối, lại dặn dò: “Có thể dùng tới người của Ảnh Vệ theo dõi tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nhất là nhà họ Long”.

“Vâng!”

Mã Siêu nghiêm giọng đáp theo bản năng.

Hiện giờ người có năng lực đấu với sát thủ của Hồng Trần bên cạnh Dương Thanh chỉ có Tiền Bưu và Mã Siêu.



Tiền Bưu đang bảo vệ Tần Thanh Tâm, vậy nên người giải quyết sát thủ của Hồng Trần chỉ có thể là Mã Siêu.

“Em đưa anh về nhà nhé?”

Mã Siêu nhìn chiếc Phaeton bị tông hỏng của Dương Thanh.

Dương Thanh do dự vài giây rồi nói: “Tối nay tôi ở lại chỗ cậu”.

Trong tai nạn xe vừa rồi, Dương Thanh bị thương ngoài da không ít. Mặc dù không tạo thành tổn thương lớn với anh nhưng trông thấy thê thảm.

Nếu trở về nhà với bộ dáng máu me này, chắc chắn sẽ dọa Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.

Hai mươi phút sau, Mã Siêu lái xe tới một căn biệt thự. Đây là nhà của anh ta.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu vừa đi đánh nhau về đấy à?”

Dương Thanh và Mã Siêu vừa bước vào, Ngải Lâm đang mặc đồ ngủ kinh ngạc hỏi.

Trông thấy Dương Thanh bị thương, cô ấy rất khiếp sợ.

Cô ấy từng ở biên giới phía Bắc một khoảng thời gian, dù là trên chiến trường cũng chưa từng thấy Dương Thanh thảm hại như vậy.

Dương Thanh lắc đầu cười khổ: “Vội về nhà không để ý, bị sát thủ phục kích. Nhưng đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại”.

“Chị đi lấy hòm thuốc”.

Ngải Lâm cũng không nhiều lời, lập tức quay người đi.

Dương Thanh bất đắc dĩ nhìn Mã Siêu: “Cậu với Ngải Lâm ở chung à? Sao vừa nãy không nói với tôi một tiếng? Biết thế tôi đã không tới nhà cậu rồi”.

Mã Siêu ngại ngùng cười, lúng túng gãi đầu: “Sắp làm đám cưới rồi mà, bọn em ở chung trước luôn”.

“Biệt thự này lớn lắm, anh ở một đêm thôi mà, có gì không tiện đâu. Anh cứ yên tâm ở đây đi”.

Đã tới rồi, giờ muốn đi cũng không ổn.

Đúng lúc này Ngải Lâm xách hòm thuốc tới, Dương Thanh lập tức im bặt.

Ngải Lâm nhanh chóng xử lý xong vết thương ngoài da cho Dương Thanh, trông đỡ hơn vừa nãy nhiều.

Lúc mới bước vào cửa, bộ dáng máu me be bét của anh khiến Ngải Lâm cũng phải sợ hãi.

“Hai người nói chuyện đi, chị đi ngủ trước”.

Ngải Lâm biết Dương Thanh và Mã Siêu còn chuyện cần bàn, lập tức quay người về phòng.

“Không tồi, cậu với chị Lâm đã bắt đầu chung sống với nhau”.

Đợi Ngải Lâm đi khỏi, Dương Thanh cười nói với Mã Siêu: “Nhưng tôi đến sẽ làm phiền hai người”.

Biệt thự này là nhà tân hôn của Mã Siêu và Ngải Lâm, khắp nơi đều dán chữ “Hỉ”.

Mã Siêu nhìn chiếc Phaeton bị tông hỏng của Dương Thanh.

Dương Thanh do dự vài giây rồi nói: “Tối nay tôi ở lại chỗ cậu”.

Trong tai nạn xe vừa rồi, Dương Thanh bị thương ngoài da không ít. Mặc dù không tạo thành tổn thương lớn với anh nhưng trông thấy thê thảm.

Nếu trở về nhà với bộ dáng máu me này, chắc chắn sẽ dọa Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.

Hai mươi phút sau, Mã Siêu lái xe tới một căn biệt thự. Đây là nhà của anh ta.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu vừa đi đánh nhau về đấy à?”

Dương Thanh và Mã Siêu vừa bước vào, Ngải Lâm đang mặc đồ ngủ kinh ngạc hỏi.

Trông thấy Dương Thanh bị thương, cô ấy rất khiếp sợ.

Cô ấy từng ở biên giới phía Bắc một khoảng thời gian, dù là trên chiến trường cũng chưa từng thấy Dương Thanh thảm hại như vậy.

Dương Thanh lắc đầu cười khổ: “Vội về nhà không để ý, bị sát thủ phục kích. Nhưng đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại”.

“Chị đi lấy hòm thuốc”.

Ngải Lâm cũng không nhiều lời, lập tức quay người đi.

Dương Thanh bất đắc dĩ nhìn Mã Siêu: “Cậu với Ngải Lâm ở chung à? Sao vừa nãy không nói với tôi một tiếng? Biết thế tôi đã không tới nhà cậu rồi”.

Mã Siêu ngại ngùng cười, lúng túng gãi đầu: “Sắp làm đám cưới rồi mà, bọn em ở chung trước luôn”.

“Biệt thự này lớn lắm, anh ở một đêm thôi mà, có gì không tiện đâu. Anh cứ yên tâm ở đây đi”.

Đã tới rồi, giờ muốn đi cũng không ổn.

Đúng lúc này Ngải Lâm xách hòm thuốc tới, Dương Thanh lập tức im bặt.

Ngải Lâm nhanh chóng xử lý xong vết thương ngoài da cho Dương Thanh, trông đỡ hơn vừa nãy nhiều.

Lúc mới bước vào cửa, bộ dáng máu me be bét của anh khiến Ngải Lâm cũng phải sợ hãi.

“Hai người nói chuyện đi, chị đi ngủ trước”.

Ngải Lâm biết Dương Thanh và Mã Siêu còn chuyện cần bàn, lập tức quay người về phòng.

“Không tồi, cậu với chị Lâm đã bắt đầu chung sống với nhau”.

Đợi Ngải Lâm đi khỏi, Dương Thanh cười nói với Mã Siêu: “Nhưng tôi đến sẽ làm phiền hai người”.

Biệt thự này là nhà tân hôn của Mã Siêu và Ngải Lâm, khắp nơi đều dán chữ “Hỉ”.

Mặc dù hai người đã ở chung nhưng dù sao vẫn chưa làm đám cưới. Dương Thanh cứ tự nhiên xông vào không khỏi cảm thấy áy náy.

Tính tình Mã Siêu thô kệch nhưng quen Dương Thanh đã lâu, vừa là anh em vừa là chiến hữu, hiểu anh rất rõ.

Anh ta nhìn Dương Thanh nói: “Anh đến nhà em tá túc là khách quý, em mừng còn không kịp, sao lại làm phiền được?”

Thấy Mã Siêu có vẻ tức giận, Dương Thanh mới từ bỏ ý định rời đi, vội vàng đổi chủ đề: “Bây giờ Ảnh Vệ thế nào rồi?”

Nhắc tới Ảnh Vệ, Mã Siêu liền tỏ vẻ bất lực: “Anh Thanh, tuy người của Ảnh Vệ là đội ngũ tinh nhuệ nhất được tuyển từ các gia tộc nhưng vẫn kém xa các chiến sĩ ở biên giới phía Bắc!”

“Nếu anh không mời mấy chiến sĩ giải ngũ có tiềm năng, Ảnh Vệ sẽ không thành tài được”.

Dương Thanh bật cười: “Ở đây không phải chiến trường, huấn luyện Ảnh Vệ được như vậy là tốt lắm rồi. Cậu nên biết đủ đi!”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.

Người gọi là Tần Thanh Tâm. Dương Thanh bỗng do dự không biết phải giải thích với cô thế nào.

Anh không về nhà là vì sợ cô thấy mình bị thương sẽ lo lắng.

Sau một hồi do dự, Dương Thanh mới nghe máy: “Vợ ơi, tối nay anh không về được. Em và Tiêu Tiêu đừng đợi anh, cứ ngủ trước đi nhé!”

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK