Lúc này, Hoài Lam vẫn luôn im lặng cũng lên tiếng: “Tiểu Uyển nói không sai, tốc độ tu luyện của anh Thanh cực nhanh, đột phá Thiên Cảnh chỉ là vấn đề thời gian, giờ chúng ta đã không ngăn cản được người của gia tộc Bách Lý đưa Tiểu Uyển đi, mà tạm thời Tiểu Uyển lại không gặp nguy hiểm gì, chúng ta chỉ có thể nén đau, để Tiểu Uyển tới gia tộc Bách Lý”.
“Mọi người cứ yên tâm, với tính cách trọng tình nghĩa của anh Thanh, nếu anh ấy biết Tiểu Uyển đã bị người của gia tộc Bách Lý đưa đi, chắc chắn anh ấy sẽ càng cố gắng tu luyện, để sớm đột phá Thiên Cảnh rồi tới giới Cổ Võ cứu Tiểu Uyển”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, mọi người đều thở dài.
“Hoài Lam nói không sai, chắc chắn cậu Thanh sẽ đi cứu Tiểu Uyển!”
Tống Hữu nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, cháu hãy chờ chúng ta ở giới Cổ Võ, ông cũng sẽ cố gắng tu luyện gấp bội, để sớm ngày tới giới Cổ Võ tìm cháu”.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười ngọt ngào, nhìn mọi người bằng đôi mắt đỏ hoe: “Vâng, cháu chờ mọi người ở giới Cổ Võ!”
Sau khi từ biệt mọi người, Phùng Tiểu Uyển cất bước đi ra khỏi phòng khách.
Vương Côn đang chờ bên ngoài, thấy mọi người đi ra cùng Phùng Tiểu Uyển, lão ta mỉm cười: “Cô Phùng, giờ chúng ta đi được rồi chứ?”
Phùng Tiểu Uyển không quan tâm đến Vương Côn, chỉ nhìn mọi người, khi sắp chia tay, cô ta bỗng muốn khóc, nhưng cô ta cố kìm lại, không để nước mắt của mình rơi xuống.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nhìn quanh rồi nói: “Các ông, các chị, cháu, em đi trước đây! Hẹn gặp mọi người ở giới Cổ Võ!”
Cô ta nói rồi dứt khoát quay đi.
Nhưng đám người không thấy khi Phùng Tiểu Uyển quay đi, nước mắt cô ta bỗng chảy dài.
Nhưng đúng lúc này, một khí thế mạnh mẽ bỗng giáng xuống.
“Khương Chiến của nhà họ Khương ở giới Cổ Võ đến đón cô Phùng về nhà họ Khương!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó, một người trung niên xuất hiện.
Thấy có người tới, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.
Khi thấy Khương Chiến, Vương Côn lập tức biến sắc.
“Cô Phùng là người mà chủ gia tộc chúng tôi muốn gặp, nếu nhà họ Khương muốn gặp cô Phùng thì cũng phải chờ cô Phùng gặp chủ gia tộc chúng tôi đã”.
Vương Côn nhìn chằm chằm vào Khương Chiến, nói.
Khương Chiến hừ lạnh, khinh thường nhìn Vương Côn, lạnh lùng nói: “Lập tức cút về gia tộc Bách Lý, bằng không, giết không tha!”
Nghe thấy Khương Chiến nói thế, sắc mặt Vương Côn khó coi tới cực điểm.
Vương Côn lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rất rõ rồi, cho dù chủ gia tộc họ Khương muốn gặp cô Phùng thì cũng phải chờ chủ gia tộc của tôi gặp cô Phùng đã”.