Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 794: Mục đích của nhà họ Tiết

Từ khi công ty vật liệu xây dựng Chấn Long bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, những người từng xin từ chức đều quay trở về.

Ngân hàng Yến Đô từng ráo riết đòi nợ lại chủ động nâng cao hạn mức vay của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.

Giá cổ phiếu của tập đoàn Nhạn Thanh cũng tăng liên tục suốt mấy ngày.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, giá trị của tập đoạn Nhạn Thanh đã tăng hơn gấp đôi.

Dù sao Chấn Long cũng là công ty có giá trị không hề thua kém tập đoàn Nhạn Thanh, sau khi thu mua giá thị trường tăng gấp đôi cũng là bình thường.

Thứ hạng của tập đoàn Nhạn Thanh trong top 500 doanh nghiệp thế giới cũng tăng lên mấy chục hạng.

“Chúc mừng cậu Thanh!”

Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên chủ động mang theo quà mừng tới tập đoàn Nhạn Thanh.

Dương Thanh cười đáp: “Trông hai người hăng hái như vậy, tôi thấy hai người vẫn có thể tiếp tục làm chủ gia tộc thêm mấy năm nữa”.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Hàn Khiếu Thiên bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn tiếp tục dẫn dắt gia tộc nhưng sức khỏe không cho phép, chỉ có thể để Hàn Diệp thay thế”.

Quan Chính Sơn cũng cười nói: “Tương lai vẫn là thế giới của người trẻ tuổi, chúng ta đều già rồi”.

Bởi vì không yên lòng, sau khi tới Yến Đô, Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn vốn đã nhường vị lại quay về quản lý gia tộc.

Nhiệm vụ dẫn dắt gia tộc đứng vững ở Yến Đô quá quan trọng, bọn họ không yên tâm giao cho con cháu làm.

“Cậu Thanh, hôm nay chúng tôi tới đây không chỉ để chúc mừng tập đoàn Nhạn Thanh lại thêm lớn mạnh mà còn để chào tạm biệt cậu!”

Hàn Khiếu Thiên bỗng lên tiếng: “Bây giờ nhà họ Hàn đã cắm sâu rễ ở Yến Đô. Tôi định giao toàn bộ gia tộc cho Hàn Diệp, an hưởng tuổi già!”

Quan Chính Sơn cũng nói: “Tôi cũng muốn chào tạm biệt cậu, giao lại vị trí chủ gia tộc cho cháu tôi, Quan Tuyết Tùng!”

Dương Thanh khẽ mỉm cười: “Hai người quyết định là được rồi, không cần phải chạy tới chào tôi đâu. Hàn Diệp và Quan Tuyết Tùng đều rất khá, cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi tin tưởng chẳng mấy chốc nhà họ Quan và nhà họ Hàn sẽ vươn lên ngang hàng với nhà họ Trần”.

“Cảm ơn cậu Thanh hiểu cho!”

Hai người cười nói.

Nhà họ Trần đến sớm hơn một bước, đã cắm rễ ở Yến Đô từ lâu.

Tuy nhà họ Hàn và nhà họ Quan nắm giữ một nửa sản nghiệp của liên minh năm nhà nhưng vẫn không thể so được nhà họ Trần.

Đúng lúc này, Quan Chính Sơn có điện thoại. Không biết đối phương nói gì khiến sắc mặt ông ta rất kém: “Cậu nói cái gì? Tuyết Tùng bị ám sát, đang cấp cứu sao?”

Ngay sau đó, Hàn Khiếu Thiên cũng nhận được điện thoại, tức giận hỏi: “Hàn Diệp bị ám sát á?”

Hai người còn chưa kịp cúp máy, điện thoại của Dương Thanh lại reo lên. Khi thấy người gọi là Trần Hưng Hải, sắc mặt của anh đã tối sầm.

Ba gia tộc này đều được Dương Thanh nâng đỡ. Nhà họ Quan và nhà họ Hàn vừa mới đổi chủ nhà mới đã bị ám sát.

Hiện giờ Trần Hưng Hải cũng gọi tới, rất có thể cũng là tin dữ.

“Cậu Thanh, con tôi Trần Hạo bị ám sát, hiện giờ đang được cấp cứu!”

Dương Thanh vừa nghe máy đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Trần Hưng Hải.

Không chỉ như vậy, chủ của ba trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là gia tộc Vũ Văn, nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng đều bị ám sát.

Sau khi nhận được tin dữ liên tiếp, trong mắt Dương Thanh đã tràn ngập sát khí.

“Cậu Thanh, tôi nghĩ chắc chắn là do nhà họ Tiết làm!”

Hàn Khiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ đang cảnh cáo chúng ta. Không giết hết những chủ gia tộc có quan hệ tốt với cậu mà đều đánh bị thương được cấp cứu”.

Quan Chính Sơn cũng trầm giọng nói: “Không sai, nhà họ Tiết muốn dùng thủ đoạn này để cảnh cáo, bọn họ muốn những người này mất mạng rất dễ dàng!”

Dương Thanh gật đầu nói: “Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này!”



“Chúng tôi không trách cậu. Chỉ là nhà họ Tiết khinh người quá đáng, ỷ vào Vương tộc có thế lực mạnh mẽ sai cao thủ tới đối phó chúng ta”.

Hàn Khiếu Thiên vội vàng giải thích.

Quan Chính Sơn cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi không trách cậu đâu. Mấy ngày nay chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích người nhà họ Tiết ở Yến Đô. Lần này bọn họ đánh trả, chúng ta phải nghĩ cách đối phó, nếu không lần sau rất có thể sẽ chết người!”

Dương Thanh vô cùng tức giận. Nhà họ Tiết là một trong năm Vương tộc, vậy mà làm việc không hề có giới hạn. Lúc trước lợi dụng Lê Triết bắt cóc Tần Thanh Tâm để hãm hại Dương Thanh.

Lần này lại ra tay với chủ các gia tộc thân thiết với anh.

“Hai ông tạm dừng việc tìm kiếm người nhà họ Tiết trước đi!”

Dương Thanh im lặng một lúc rồi nói.

Không phải anh sợ nhà họ Tiết, mà là bọn họ rất quá đáng. Lần này anh sơ ý khiến các gia tộc này gặp phải phiền phức lớn.

May mà nhà họ Tiết không dám hoàn toàn đối đầu, chỉ phái cao thủ tới ám sát chủ các gia tộc, cũng không đuổi cùng giết tận.

Nhưng như vậy cũng gây ra cho Dương Thanh áp lực không nhỏ.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều giật nảy mình. Dương Thanh muốn thỏa hiệp sao?

“Cậu Thanh, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm kiếm người nhà họ Tiết!”

Hàn Khiếu Thiên trầm giọng nói: “Nhà họ Tiết vừa mới cảnh cáo, nếu chúng ta lùi bước bọn họ sẽ càng thêm phách lối”.

Quan Chính Sơn cũng vội vàng lên tiếng: “Tôi đồng ý với ông chủ Hàn, bây giờ không phải lúc để tỏ ra yếu thế!”

Hai người họ rất tôn kính Dương Thanh, cũng biết rõ thực lực của anh. Dù đối thủ là Vương tộc nhà họ Tiết bọn họ cũng không e ngại.

Trong tình huống này mà hai người họ vẫn muốn tiếp tục đối đầu với nhà họ Tiết khiến Dương Thanh rất cảm động. Nhưng nhà họ Tiết không phải tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, có sức uy hiếp rất lớn với hai nhà Quan, Hàn vừa mới đặt chân vào Yến Đô.

“Hai ông yên tâm. Mục đích của nhà họ Tiết chỉ là để người nhà họ Tiết rời khỏi Yến Đô thôi”.

Dương Thanh trầm giọng nói: “Nếu chúng ta tiếp tục tìm kiếm, đối phương sẽ chó cùng rứt giậu. Tôi không sợ nhà họ Tiết, nhưng các ông thì khác”.

“Nhà họ Tiết muốn giết các ông dễ như trở bàn tay”.

Nghe Dương Thanh nói vậy, hai người đều vô cùng cảm động.

Hàn Khiếu Thiên vội vàng giải thích.

Quan Chính Sơn cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi không trách cậu đâu. Mấy ngày nay chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích người nhà họ Tiết ở Yến Đô. Lần này bọn họ đánh trả, chúng ta phải nghĩ cách đối phó, nếu không lần sau rất có thể sẽ chết người!”

Dương Thanh vô cùng tức giận. Nhà họ Tiết là một trong năm Vương tộc, vậy mà làm việc không hề có giới hạn. Lúc trước lợi dụng Lê Triết bắt cóc Tần Thanh Tâm để hãm hại Dương Thanh.

Lần này lại ra tay với chủ các gia tộc thân thiết với anh.

“Hai ông tạm dừng việc tìm kiếm người nhà họ Tiết trước đi!”

Dương Thanh im lặng một lúc rồi nói.

Không phải anh sợ nhà họ Tiết, mà là bọn họ rất quá đáng. Lần này anh sơ ý khiến các gia tộc này gặp phải phiền phức lớn.

May mà nhà họ Tiết không dám hoàn toàn đối đầu, chỉ phái cao thủ tới ám sát chủ các gia tộc, cũng không đuổi cùng giết tận.

Nhưng như vậy cũng gây ra cho Dương Thanh áp lực không nhỏ.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều giật nảy mình. Dương Thanh muốn thỏa hiệp sao?

“Cậu Thanh, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm kiếm người nhà họ Tiết!”

Hàn Khiếu Thiên trầm giọng nói: “Nhà họ Tiết vừa mới cảnh cáo, nếu chúng ta lùi bước bọn họ sẽ càng thêm phách lối”.

Quan Chính Sơn cũng vội vàng lên tiếng: “Tôi đồng ý với ông chủ Hàn, bây giờ không phải lúc để tỏ ra yếu thế!”

Hai người họ rất tôn kính Dương Thanh, cũng biết rõ thực lực của anh. Dù đối thủ là Vương tộc nhà họ Tiết bọn họ cũng không e ngại.

Trong tình huống này mà hai người họ vẫn muốn tiếp tục đối đầu với nhà họ Tiết khiến Dương Thanh rất cảm động. Nhưng nhà họ Tiết không phải tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, có sức uy hiếp rất lớn với hai nhà Quan, Hàn vừa mới đặt chân vào Yến Đô.

“Hai ông yên tâm. Mục đích của nhà họ Tiết chỉ là để người nhà họ Tiết rời khỏi Yến Đô thôi”.

Dương Thanh trầm giọng nói: “Nếu chúng ta tiếp tục tìm kiếm, đối phương sẽ chó cùng rứt giậu. Tôi không sợ nhà họ Tiết, nhưng các ông thì khác”.

“Nhà họ Tiết muốn giết các ông dễ như trở bàn tay”.

Nghe Dương Thanh nói vậy, hai người đều vô cùng cảm động.

“Nhưng mà...”

Hai người định thuyết phục tiếp lại bị Dương Thanh ngăn lại: “Được rồi, hai ông mau tới bệnh viện xem Hàn Diệp và Quan Tuyết Tùng thế nào rồi đi!”

Lần này có khá nhiều người gặp chuyện, Dương Thanh cũng định tới bệnh viện xem thử.

Nhưng bọn họ vừa mới ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, mười mấy chiếc Audi màu đen đồng loạt lao tới, mỗi chiếc đều có bốn năm người đàn ông lực lưỡng bước xuống.

Đám người Dương Thanh bị bao vây ở giữa.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK