Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ chỉ mình họ biết trong số họ đã có ai bước vào Thiên Cảnh hay chưa.

 

Chẳng hạn như Lệ Trần, trừ mấy ông lớn của Ma Tông thân cận nhất với lão biết chuyện lão đã bước vào Thiên Cảnh ra, không còn ai khác biết.

 

Trừ họ ra, tuy vẫn còn những cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ khác, nhưng năm người này vẫn có thực lực mạnh nhất.

 

“Mấy ngày nữa Dương Thanh mới tỉnh, cậu cũng không cần trông chừng cậu ấy mọi lúc đâu, mấy ngày tiếp theo, cậu ở chung với tôi, tôi sẽ đích thân dạy cậu tu luyện”.

 

Lệ Trần hiểu rõ, lão đã bước vào Thiên Cảnh, tuy lão đã che giấu tin tức nhưng cũng không thể tu luyện, bởi vì một khi tu luyện, cao thủ Thiên Cảnh cần tiêu hao rất nhiều linh khí, chắc chắn sẽ khiến Thủ Hộ Minh chú ý, khi đó lão sẽ bị đưa đến giới Cổ Võ ngay.

 

Bây giờ lão còn mấy chuyện chưa hoàn thành ở thế tục, sau khi làm nốt những việc này, lão mới có thể yên tâm rời đi.

 

“Vâng!”

 

Mã Siêu vội đáp.

 

Chủ Ma Tông là Lệ Trần bằng lòng dạy anh ta tu luyện, đây là phúc của anh ta, anh ta phải trân trọng nó.

 

Cùng lúc đó, ở Võ Tông, Ma Sơn.

 

Các ông lớn của Võ Tông đang ngồi với nhau, ai cũng có vẻ nghiêm nghị.

 

Một cao thủ oán trách: “Không ngờ cả Nhiếp Thu lẫn Mã Siêu đều được đưa đến Ma Tông, để chúng ta mất công tìm!”

 

Một cao thủ khác nói: “Tôi không quan tâm đến Nhiếp Thu và Mã Siêu, mai là trận đấu tranh giành suất bước vào từ đường của Võ Tông, Dương Thanh đi đâu rồi? Cậu ta có thể về tông môn trước khi trận đấu ngày mai bắt đầu không thế?”

 

Một cao thủ khác nói: “Nếu cậu ta không thể về đúng giờ, tôi đề nghị hủy bỏ tư cách tham gia trận đấu của cậu ta. Võ Tông không dành cho những bề dưới không có thiên phú xuất chúng”.

 

Đỗ Bá để mặc đám người nói, mãi đến khi mọi người đều nói xong, lão ta mới lạnh lùng lên tiếng: “Tôi có thể nói rõ cho mọi người biết, trong số các vị, nếu bất cứ ai đánh với Dương Thanh thì cũng chỉ có kết quả thất bại mà thôi”.

 

“Từ đường Võ Tông đã mở khá nhiều lần, nhưng vẫn không có thiên tài nào đạt được truyền thừa Võ Thần, sự xuất hiện của Dương Thanh đã cho tôi thấy hy vọng, một khi cậu ấy nhận được truyền thừa Võ Thần, Võ Tông sẽ có thêm một thiên tài võ thuật nữa”.

 

Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, một ông lớn của Võ Tông nói với vẻ bất mãn: “Chú không tin, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ như cậu ta lại có thực lực đánh bại cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ à?”

 

Người nói là một trong số các cao thủ hàng đầu của Võ Tông, tuổi lão ta rất lớn, cũng đã tu luyện rất lâu, đã kẹt ở cảnh giới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ tận chín năm.

 

Nhưng lão ta vẫn chưa bước vào Thiên Cảnh, trong số các cao thủ cùng lứa với lão ta, đã có người bước vào Thiên Cảnh rồi.

 

Ở Võ Tông bây giờ, danh vọng của lão ta cũng rất cao.

 

Về vai vế, lão ta còn là chú của Đỗ Bá.

 

Đỗ Bá thở dài, nhìn về phía đối phương: “Chú Thất, chú đừng không tin, nếu có cơ hội, chắc chắn chú sẽ biết rốt cuộc thiên phú của Dương Thanh yêu nghiệt đến mức nào”.

 

Đỗ Thất hừ lạnh: “Chỉ cần cậu ta chạy về Võ Tông trước khi trận đấu bắt đầu, chú sẽ cho cậu ta cơ hội khiêu chiến chú, nếu cậu ta có thể thắng chú, chú sẽ xin lỗi, đồng thời nhận cậu ta làm thầy”.

Ma Tông, Ma Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK