Ban đầu anh chỉ lo người bên cạnh anh sẽ bị người nước Dương bắt giữ để uy hiếp anh nhận thua.
Bây giờ anh mới nhận ra tình cảnh của Phùng Tiểu Uyển nguy hiểm đến mức nào.
Phùng Tiểu Uyển đang định nói gì đó cũng im lặng, cô ta biết Hoài Lam không nói quá, mà sự thật đúng là như thế.
Bởi vì khi còn trên đời, ông nội cô ta cũng từng nói những lời như thế, một khi vào thế tục, cô ta phải cẩn thận nhiều hơn, không thể tiết lộ y thuật của mình.
Cho dù lộ thì cũng phải giấu một số thứ.
Nhưng từ khi đi theo Dương Thanh, cô ta như quên mất chuyện này, cũng không phải do cô ta quên thật, mà vì dưới sự bảo vệ của Dương Thanh, cô ta vẫn luôn không gặp phải cao thủ nhòm ngó y thuật của mình, nên cô ta mới chủ quan.
Cô ta vào thế tục càng lâu thì càng hiểu rõ tình hình của thế tục, y thuật của cô ta bây giờ đúng là rất lợi hại, nhất là thuật luyện đan của cô ta, nghe nói ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không có luyện đan sư.
Nhưng đối với bất cứ người luyện võ nào, đan dược cũng là bảo vật vô cùng quý giá, nếu người của gia tộc Cổ Võ biết cô ta có thể luyện chế đan dược, có thể tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
“Em đồng ý đi ạ!”
Một lúc lâu sau, Phùng Tiểu Uyển mới nói với đôi mắt đỏ hoe.
Cô ta muốn ở cạnh Dương Thanh, nhưng cô ta không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Dương Thanh bước lên trước, xoa đầu Phùng Tiểu Uyển, mỉm cười, nói: “Em yên tâm, anh Thanh của em đã trải qua nhiều chuyện như thế, còn từng đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nói gì đến cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của nước Dương chứ”.
“Em cứ yên tâm rời đi một khoảng thời gian, sau khi bên anh ổn, em lại quay về giúp anh, hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh mới có Trú Nhan Sương mà thôi, anh vẫn cần em nghiên cứu chế tạo thêm sản phẩm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh lên đỉnh thế giới chứ!”
Trong mắt Dương Thanh, Phùng Tiểu Uyển không khác gì em gái, anh cũng không muốn làm hại em gái mình.
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, cô ta gật mạnh đầu: “Anh Thanh yên tâm, chắc chắn em sẽ giúp anh nghiên cứu nhiều sản phẩm hơn!”
Dương Thanh cười, gật đầu, nhìn về phía Mã Siêu: “Cậu phải nhớ, bây giờ cậu không chỉ có một mình mà còn vợ con, cho dù thế nào thì cũng phải đặt vợ con lên hàng đầu”.
“Trước đó khi chị Lâm sinh bé Tĩnh An, cậu không ở bên chị ấy, đã rất áy náy với chị Lâm và bé Tĩnh An rồi, chẳng lẽ cậu vẫn muốn có lỗi với họ tiếp ư?”
Ngải Lâm nhìn Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ hoe.
Nghe Dương Thanh nói thế, Mã Siêu run rẩy, lúc này anh ta mới nhận ra mình cũng không phải người chồng, người bố xứng đáng.
Mã Siêu nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, em nghe anh, em đi ạ!”
Anh ta thấy rất không cam lòng, chỉ hận bây giờ mình quá yếu nên không thể giúp anh.
Thấy Mã Siêu cũng đồng ý rời đi, Dương Thanh mỉm cười, vỗ mạnh vai anh ta, nói: “Cứ yên tâm, anh Thanh của cậu không thua cao thủ nước Dương được đâu”.
Dưới sự giục giã của Dương Thanh, đám người rời khỏi Yến Đô ngay trong đêm, ai cũng hiểu, bây giờ chỉ có rời đi thì mới xem như giúp anh.