Vừa hay Dương Thanh rất ghét người của ba tài phiệt lớn nước Dương, anh định đợi đến ngày ba tài phiệt lớn nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu rồi đuổi họ khỏi Chiêu Châu.
Anh đang buồn bực vì không có cớ để gây phiền phức cho tài phiệt, thế hệ trẻ của tài phiệt lại trêu vào anh.
Hạ Hà thấy ánh mắt lạnh lẽo của Dương Thanh, biết Dương Thanh định ra tay, lập tức căng thẳng, vội khuyên: “Dương Thanh, anh đừng kích động, tôi không sao hết, chỉ bị họ giật một bên tay áo mà thôi, không vấn đề gì, anh đừng ra tay nhé”.
Trong mắt Hạ Hà, cho dù Dương Thanh lợi hại thì cũng không thể đấu với ba tài phiệt lớn nước Dương, cô ta rất sợ Dương Thanh làm mất lòng người của ba tài phiệt lớn nước Dương vì mình.
Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà, nói: “Cô cứ yên tâm, những tên khốn trong căn phòng này đều sẽ phải trả giá đắt!”
Yoshida Taro thấy Dương Thanh vẫn dám uy hiếp mình, lập tức nổi giận, quát lớn: “Ngu dốt! Một con lợn Chiêu Châu mà cũng dám đe dọa người của ba tài phiệt lớn nước Dương à?”
“Thằng nhãi, lập tức quỳ xuống, xin lỗi cậu Yoshida, có lẽ cậu Yoshida sẽ cho mày đường sống đấy”.
“Đúng thế, mau quỳ xuống xin lỗi, bằng không tự chịu hậu quả!”
“Thằng nhãi, quỳ xuống rồi bò qua đây, bằng không hôm nay mày chết chắc!”
…
Những thanh niên khác đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng thi nhau nói, trên mặt ai cũng có vẻ trêu ngươi. Họ nhìn Dương Thanh như nhìn con kiến có thể bị họ giẫm chết bất cứ lúc nào.
“Rẹt!”
Yoshida Taro bỗng vươn tay, kéo rách cổ áo Hạ Hà, để lộ áo ngực bên trong.
“Á…”
Hạ Hà hét lên, vội giơ tay che phần cơ thể bị lộ ra ngoài.
“Ha ha ha ha…”
Đám thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương trong phòng đều phá lên cười.
“Mày chán sống rồi!”
Dương Thanh tức giận quát, hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Yoshida Taro đang cười ha hả.
“Bốp!”
Anh giơ tay tát, Yoshida Taro không cười nổi nữa, răng trong miệng văng hết ra ngoài.
“Rầm!”
Yoshida Taro hét lên thảm thiết, người bay lên, nặng nề rơi xuống bàn ăn, đồ ăn trên bàn bị phá hỏng hết.
Vào giây phút này, ai cũng kinh hãi!